Chương 382
“Em đứng ở đó làm gì thế? Đến đây.
”
Diệp Như Hề đi tới theo lời anh, vốn định ngồi vào ghế sô pha bên kia, nhưng dưới ánh mắt áp bức của Mro Trì Thành, cô đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
“Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đảo Cá Mập, Tiêu An và Nhạc Nhạc sẽ ở lại đây với em, ngày mai Lâm Tử Ngang cũng sẽ mang người tới, em không cần đề ý đên cậu ta làm gì, còn nữa, em hãy cảm lấy chiếc điện thoại di động này đi.
”
Nói xong, Tạ Trì Thành lấy ra một chiếc điện thoại di động mới tỉnh.
“Có hệ thống định vị vệ tinh, cho dù em đang ở đâu đều có thê kết nối mọi lúc mọi nơi.
Ngoài ra, còn có thêm một số tính năng công nghệ mới nhất gận đây nữa.
Em có thể nghiên cứu cách sử dụng một chút, sau này dùng cái này đề liên lạc.
”
Diệp Như Hề không từ chối, nhận lấy chiêc điện thoại.
Tạ Trì Thành lại nói tiếp: “Tôi đã sắp xếp giáo viên rôi, ngày mai bọn họ cũng sẽ tới đây.
”
“Giáo viên của Tiểu An và Nhạc Nhạc sao?”
“Không, là của em.
”
Diệp Như Hề ngắn người.
Ánh mắt của Tạ Trì Thành trở nên tính lặng một chút, anh nói: “Người phụ nữ trên thuyên chỉ động tay động chân lung tung, nên chiêu thức kia của em mới hữu dụng, nhưng đối mặt với người luyện võ thật sự, em không có bát cứ cơ hội nào đề phản kháng đâu.
”
Diệp Như Hề không phủ nhận rằng cô hoàn toàn không biệt bắt kỳ kỹ năng.
võ thuật nào, nêu có thì cũng chỉ là ở trong tù học được, nó được hình thành sau khi cô nhẫn nhịn , bị đánh đập trong một thời gian dài và đã bộc phát nên vê sau mới học được một Vài kinh nghiệm.
“Giáo viên luyện võ và giáo viên vệ vũ khí sẽ tùy theo tình hình của em mà sắp xếp.
Ngoài ra, em có muốn học xong Chương trình học còn đang dang dở không?”
Câu cuối cùng là câu nghi vấn, Diệp Như Hề lập tửc hiểu ra ngay.
Năm đó, khi bị đưa vào làm vật thê tội, cô vẫn chưa hoàn thành xong việc học, đến nay trình độ học vân của cô vẫn còn ở cấp ba.
“Cứ suy nghĩ đi.
”
“Vâng.
”
Diệp Như Hề không biết phải nói gì, cô chưa từng nghĩ qua, Tạ Trì Thành sẽ cân nhắc tiên hành những việc này.
Sự quan tâm chăm sóc vô tình này là khủng bố nhát.
Cô bắt đầu ngẫm lại, cô đã làm quá ít thứ cho anh, làm sao có thể đền đáp được đây?
Cằm cô bị anh nắm lấy, lúc bốn mắt nhìn nhau, Tạ Trì Thành có chút không vui, nói: “Sao lại thất thần vậy?
Ngay cả nói chuyện với tôi em cũng không muôn sao?”
Diệp Như Hề mỉm cười và nói: “Em đang suy nghĩ.
”
“Em nghĩ cái gì?”
Cô vừa định nói ra, lại thừa nước đục thả câu, nói: “Lần sau gặp mặt em sẽ nói cho anh biết.
”