Chương 383
Vẻ mặt Tạ Trì Thành ngưng lại, bỗng nhiên hiểu ý tứ trong câu của cô, khóe môi cong lên, tiền lại gần rồi nói: “Tôi còn chưa đi, em đã nghĩ đến lần gặp mặt tiếp theo rồi à?”
Lần này, Diệp Như Hề không phủ nhận, mà nói rât chân thành: “Đúng .
Nụ cười trên khóe môi của Tạ Trì Thành càng sâu hơn, anh xích lại gân, khẽ hôn lên khóe môi của cô, khàn giọng nói: “Lần này thì sao? Em cảm động rôi à?”
“Ừm, lần này, em rất cảm động.”
Tạ Trì Thành nhịn không được mà nở nụ cười, nói: “Diệp I Như Hề, có ai từng nói em quá mêm lòng chưa.”
Anh buông tay ra, đáp xuống eo CÔ, cưỡng ép ôm người qua, nói: “Tôi sẽ dành chút thời gian quay vê, em không cân lo lắng vê người chụp ảnh, tôi sẽ giải quyêt chuyện đó, nhưng, sau này đừng gặp mặt Lục: Tư Viên nữa.”
Diệp Như Hề thở dài, nói: “Ai cũng có quá khứ, Tạ Trì Thành, anh cứ muôn níu kéo điểm này mãi sao?”
“Đúng vậy, con người của tôi, lòng dạ rât hẹp hòi.”
Diệp Như Hề càng bất lực hơn, nói: “Em cam đoan, giữa chúng em không có chuyện gì cả, mà vụ việc này…anh ây cũng là nạn nhân.”
Người đứng sau quá quỷ quyệt, cũng quá lợi hại, đem Lục Tư Viên liên luy vào chuyện này, còn lừa anh ây một vô nữa.
“Đổi lại người khác thì tôi căn bản sẽ không tin, nhưng còn Lục Tư Viễn thì không được.”
Khuôn mặt của Tạ Trì Thành hơi đen lại, chính vì anh biết quá khứ của Diệp Như Hề và Lục Tư Viễn, nên những bức ảnh kia mới có vẻ chân thật như vậy.
Nếu không phải anh tự chủ, mạnh mẽ khống chế lại, anh đã sớm giết người từ lâu rôi.
Tạ Trì Thành lại bỗ sung thêm một câu: “Cậu ta đúng là ngu ngồc, lân này bị người khác.
lừa cho một vô cũng nên tỉnh lại rồi.
Cậu ta đã gặp : không ít rắc rồi, thân là người thừa kê được xem trọng nhất của nhà họ Lục, 1t Nhữ căn bản không thể giữ nồi cậu ta.”
“Tại sao?”
“Cha của cậu ta không phải là một nhân vật dễ đồi phó, sẽ không để mặc cậu ta tự mình đầu tư kinh doanhcđâu.
Lục Thị cũng không phải độc quyên, gốc rê hỗn loạn, muôn chỉnh đôn không phải là chuyện đơn giản.”
Diệp Như Hề nghe thấy trong lời nói của anh mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Tương lai, anh ấy sẽ đáp ứng không xuê.”
Em đang vui mừng sao?”
“Đương nhiên.”
Tạ Trì Thành thoải mái ôm lấy eo thon của cô, tư thế lười biếng, nhử đang tận hưởng giây phút thư thái này.
“Trong khoảng thời gian này, đảo Cá Mập sẽ canh giữ rât nghiêm ngặt.
Em và bọn trẻ ở đây sẽ an toàn hơn, ngoài ra…”
Tạ Trì Thành chần chừ một lúc, rồi nói: “Đừng đến gần Santa Rolia.”
“Nhà hàng đó sao?”
“Ưm, gân đây người năm quyên của Santa Rolia đã thay đôi.
Cô Lăng Hiên lên đảm nhận vị trí này, như ng có vài người không phục, ät sẽ có chút động thái.
Đảo Cá Mập chắc là không bị ảnh hưởng, như ng đề đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muôn, em cứ ở yên trong biệt thự và đừng tới gần nơi đó là được.”