Dù đã qua vài tháng không gặp lại.
Nhưng ở lần hội ngộ này, dường như nhan sắc của người đó còn có phần thăng hạng, sắc sảo hơn trước rất nhiều.
............................
Lâm Yên Yên khoác tay Cố Tử Du bước vào đại sảnh.
Ánh mắt cô ta lúc này cũng vô tình lướt qua gương mặt Di Nguyệt, biểu cảm đem theo một thoáng ngạc nhiên.
Nhưng rồi rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ban đầu.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy sự thay đổi khác thường trên khuôn mặt Lâm Yên Yên lúc ánh mắt bọn họ chạm phải nhau.
Khoảng cách từ vị trí của Di Nguyệt lúc này vô tình lại đứng khá gần với Cố Tử Du.
Hắn mặc trên người áo sơ mi đen phẳng phiu cùng quần tây dài thẳng tắp.
Là một người không hay mặc vest, quần áo của hắn đa phần đều là sơ mi đơn màu hoặc áo thun.
Nhưng khí chất điềm nhiên, cao ngạo cũng không vì thế mà thuyên giảm.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, hút người, dễ dàng thu hút ánh nhìn từ người khác.
Huống hồ ở ngay bên cạnh hắn lúc này lại có thêm sự hiện diện của Lâm Yên Yên.
Cô ta sở hữu nhan sắc không hề kém cạnh cùng khí chất tự tin của người bước ra từ giới giải trí.
Không khó hiểu khi bọn họ vừa xuất hiện đã lập tức được mọi người chú ý đến, một lúc sau sảnh chính đã chật kín người đến xem.
Vì lượng người xem khá đông nên bầu không khí cũng dần trở nên nóng hơn giữa tiết trời mùa Thu se lạnh.
Di Nguyệt xem được một lúc, cuối cùng len lỏi qua đám đông trở lại phòng làm việc của mình.
Từ Thư Nhiễm cũng chán nản đi theo sau cô.
"Nữ thần mà tôi trông đợi tại sao lại là Lâm Yên Yên vậy chứ."
Từ Thư Nhiễm ôm gối, tựa người vào lưng ghế không ngừng than oán.
Di Nguyệt uống một ngụm nước, quay sang nhìn cô ấy.
"Làm sao thế?"
Thư Nhiễm thở dài, ngửa mặt nhìn trần nhà.
"Cô ta đúng thật là xinh đẹp.
So với yêu cầu mà công ty đưa ra cũng gọi là hoàn mỹ.
Nhưng tính tình của cô ta khiến tôi cảm thấy cực kì chướng mắt!"
Nói đến đây, Thư Nhiễm nghiến răng cắn nát đậu phộng ở trong miệng.
"Không tìm Cố tổng của chúng tôi mách lẻo thì cũng là đi gây chuyện với nhân viên 'quèn' bọn tôi.
Chị nói xem, có phải cô ta đối với truyền thông là diễn kịch quá tốt rồi không."
Di Nguyệt suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:
"Dù sao thì cô ấy cũng là người của công chúng.
Giữ thể diện cho mình cũng là điều dễ hiểu."
Từ Thư Nhiễm nghe cô nói vậy cũng cảm thấy có lý hơn một chút.
Cô ấy ngồi thẳng dậy, siết chặt lòng bàn tay thành hình nắm đấm.
"Nhưng nếu cô ta với Cố tổng không phải là mối quan hệ nào đó thì tôi nhất định sẽ - - - "
Lời cuối cùng còn chưa kịp nói hết ra thì Hà Uy không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay sau lưng Di Nguyệt.
Anh ta nhìn Thư Nhiễm nở một nụ cười quỷ dị khiến cô cũng phải cảm thấy rùng mình.
"Sẽ thế nào? Thư Nhiễm, nếu cô còn muốn làm việc ở đây thì tốt nhất là đừng lảm nhảm nữa."
Từ Thư Nhiễm lại như bị ai nhập.
Sau đó liền không nói gì nữa, nghiêm chỉnh làm việc của mình.
"Di Nguyệt.
Cố tổng có việc cần tìm cô, đang đợi ở phòng họp."
Hà Uy lúc này mới quay sang nói với Di Nguyệt một tiếng, rồi đứng sang bên cạnh đợi cô cùng đi.
Hai người đến một phòng họp nhỏ ở tầng trên, đưa tay gõ vài cái.
Khoảng vài giây thì có tiếng người vọng ra.
"Vào đi."
Âm giọng trầm thấp, quen thuộc đến nỗi chỉ cần nghe thôi cũng có thể đoán ra được người ở bên trong là ai.
Vẫn là cái dáng vẻ ung dung, điềm nhiên.
Cố Tử Du đưa ánh mắt sắc lạnh quét qua Di Nguyệt.
Mới chỉ có mấy ngày không gặp lại mà gương mặt cô dường như đã gầy đi đôi chút, nhưng thần sắc lại có phần tốt hơn.
Không còn vẻ xanh xao như những ngày trước.
Lúc này, trong phòng họp không chỉ có hắn mà còn có Lâm Yên Yên đang ngồi ở chiếc ghế ngay bên cạnh.
Cô ta gần như dán sát thân hình nóng bỏng của mình vào người hắn, đến khi có người bước vào mới lưu luyến dịch ra một chút.
Lâm Yên Yên nhìn thấy Di Nguyệt, cô ta khẽ cong môi, ánh mắt dương lên có phần khiêu khích..