Lâm Yên Yên nhìn thấy Di Nguyệt, cô ta khẽ cong môi, ánh mắt dương lên có phần khiêu khích.
..........................
Di Nguyệt không để ý đến cô ta, trực tiếp ngồi vào vị trí của mình.
Cố Tử Du đem tập giấy bên cạnh đẩy đến trước mặt cô.
"Lịch trình cho ba buổi chụp tạp chí.
Xem đi."
Di Nguyệt nhận lấy rồi đọc qua một chút thông tin quan trọng.
Lịch trình đã được sắp xếp chi tiết.
Thời gian làm việc không quá dày đặc, nhiệm vụ của cô cũng chỉ là đến hỗ trợ cho bọn họ nên không có thêm ý kiến gì khác.
Cố Tử Du đan tay vào nhau, ngón tay hắn gõ nhịp lên mặt bàn.
Quan sát cô.
"Nếu không có gì thay đổi thì từ ngày mai, cô có thể bắt đầu được rồi."
Di Nguyệt "Ừ" một tiếng.
Dù sao trong công việc, cô cũng sẽ không để quan hệ cá nhân xen vào.
Cô vươn tay hướng về Lâm Yên Yên đang ngồi ở phía đối diện.
"Tôi là Di Nguyệt.
Rất vui được làm việc cùng cô."
"Hợp tác vui vẻ, Di Nguyệt." - Lâm Yên Yên nắm lấy tay cô.
Dưới ánh đèn bao phủ toàn bộ căn phòng nhỏ.
Nụ cười của cô ta như tiếp thêm một phần tươi sáng.
Cánh môi được son lên đỏ chót, vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp mang theo nhiều hàm ý khác nhau, mà chính cô cũng không đoán ra được tâm tư của cô ta rốt cuộc là gì.
Di Nguyệt thu tay lại, cầm lấy tập giấy để trên mặt bàn, hơi cúi đầu.
"Vậy tôi đi trước nhé?"
Cố Tử Du nhàn nhạt phẩy tay, ý bảo cô có thể đi được rồi.
Bóng dáng của cô vừa đi khuất, Lâm Yên Yên một lần nữa lại sán đến gần hắn.
Bàn tay không yên phận luồn vào cổ áo sơ mi đã bị nới lỏng.
Đầu ngón tay mát lạnh chạm vào da thịt nóng bỏng, săn chắc.
Cô ta nũng nịu, tựa đầu vào lồng ngực phập phồng của hắn.
"Sao anh lại đưa cô ta đến đây làm việc thế? Anh không sợ cô ta nhìn thấy sẽ nổi cơn ghen lên, rồi đánh em à?"
Hắn hơi cúi đầu, cằm cọ sát vào đỉnh đầu của người trong lòng.
Bàn tay to lớn ôm lấy eo cô ta, một cái liền bao trọn.
Giọng nói hạ thấp xuống mấy phần, đầy mê hoặc.
"Ai dám động đến em? Hửm?"
"Dù sao thì người ta cũng là vợ của anh đó."
Cố Tử Du khẽ cong khóe môi, cười châm biếm.
Ánh mắt lại hướng về phía cánh cửa đã sớm được ai đó đóng lại.
Tĩnh lặng, im lìm.
"Không phải ngày mai đã trở thành trợ lý của em rồi đó hay sao?"
"Là anh nói đấy nhé!" - Lâm Yên Yên bất chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mắt đem theo ý cười không thể giấu.
Cô ta đặt một dấu hôn nổi bật trên cổ người đàn ông.
Yết hầu khẽ trượt vài cái, hắn giữ lấy cánh tay Yên Yên rồi miết một đường ở đó.
"Được rồi, em về đi."
Lâm Yên Yên vừa nãy còn đang tươi cười, lập tức đã bày ra vẻ mặt phụng phịu.
"Em không về.
Em muốn ở đây với anh thêm một lúc nữa."
Cố Tử Du nhẹ giọng, dỗ dành cô ta.
"Đừng náo.
Tối nay sẽ đền bù cho em."
Cuối cùng thì Lâm Yên Yên cũng chịu đồng ý với hắn, ngay sau đó đã rời khỏi Cố thị.
Cố Tử Du đứng từ trên cao, nhìn xuống con đường lớn bên dưới.
Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc đã châm lửa, nhưng không hút.
Làn khói mờ ảo, lượn lờ quanh chóp mũi.
Hắn gảy tàn thuốc, đưa tay lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại.
Rít một hơi thuốc mới ấn vào một trong hai cuộc gọi nhỡ đang hiện trên màn hình.
Cuộc gọi mới nhất đã trôi qua được năm phút.
Vừa nối máy, người ở đầu dây bên kia đã mắng nhặng lên.
"Trời đánh! Tại sao cháu lại chọn con bé đó hả?"
Cố Tử Du nhả ra một vòng khói, giọng điệu bình thản.
Hắn biết ông nội hẳn là đang rất tức giận nên cũng không muốn nói nhiều với ông.
"Cháu thấy vừa mắt."
Cố Đông Luân cáu đến nổi gân xanh, ông nắm chặt cây gậy trong tay nện xuống sàn nhà một cái.
Lập tức tạo nên âm thanh đinh tai, nhức nhối.
"Cháu thấy vừa mắt thì ông lão này cũng sẽ thấy như vậy sao?"
Hắn không trả lời câu hỏi của ông, chỉ nheo mắt nhìn tàn thuốc đã cháy được một nửa.
"Ông nói cho cháu biết, lập tức đổi người khác cho ông! Ông sẽ gửi danh sách đề cử đến chỗ Hà Uy."
"Cháu không đổi.
Ngày mai bắt đầu chụp rồi, ông đừng can thiệp vào nữa.".