Hoắc gia mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng bên trong cao tầng đang rối ầm lên, đặc biệt là những người phụ trách hàng hóa đợt này, mặt mũi người nào người nấy hậm hực khó chịu, tức giận không thôi.
Họ mang nỗi uất ức trong lòng hóa thành động lực mà điên cuồng làm việc.
Duẫn Hạo tất nhiên cũng bị gom vào cùng, cha bảo là để anh tiếp xúc nhiều với những rắc rối thế này cho quen, hoàn cảnh khắc nghiệt một chút mới thích hợp để rèn dũa khả năng ứng biến và sự bình tĩnh của anh.
Nói thì nói vậy, nhưng mà năng lực của anh thật sự có hạn, cho nên so với người khác thì anh càng cần bỏ ra nhiều công sức hơn để hoàn thành nhiệm vụ cha giao.
Hiện tại anh mệt đến nỗi chỉ muốn nhắm mắt ngã lăn ra một chỗ mà ngủ.
Sự kiện va chạm này kéo dài hơn ba ngày, khi cơn bão đi qua, hàng hóa của Hoắc gia cũng được nhả ra, dù rằng đã thất thoát một chút và tốn thêm kha khá tiền để thuê người đi liều mạng.
Duẫn Hạo phờ phạc trở về nhà, việc đầu tiên anh làm là tắm sơ qua sau đó lăn lên giường, vừa nhắm mắt đã ngủ ngay, cơm cũng không thèm ăn.
Buổi chiều tỉnh dậy, Duẫn Hạo cảm thấy đầu đau nhức, cơ thể mệt mỏi không chịu được.
Hoạt động quá sức và thiếu ngủ khiến sức khỏe của anh bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Anh ngồi dậy duỗi người một chút rồi gọi người giúp việc đến chuẩn bị cơm cho anh.
Có thực mới vực được đạo, sẵn tiện hỏi họ xem ba ngày này Diệp Liên làm gì.
Anh chỉ liên lạc cho con bé đúng một lần sau khi con bé gọi cho anh, chỉ sợ con bé ở nhà chán chết.
Anh vừa dùng bữa trong phòng vừa hỏi người giúp việc:
“Liên Liên có ở nhà không?”
“Có, Liên Liên vừa nghe tin thiếu gia trở về là chạy qua tìm cậu liền, nhưng mà khi đó cậu ngủ rồi nên con bé không dám làm phiền.”
Anh lại hỏi:
“Mấy ngày qua con bé có đi đâu chơi không?”
“Sáng nay mưa vừa tạnh thì Liên Liên có ra ngoài đi chơi với bạn.”
“Bạn?” Trong lòng Hoắc Duẫn Hạo hơi run lên, chẳng lẽ là Lập Trì?
Người giúp việc vẫn đang quan sát sắc mặt của anh trước khi nói ra cái tên của người bạn kia, thấy anh nhíu mày suy nghĩ thì cười nói:
“Là một người tên Lập Trì.”
Trực giác của Duẫn Hạo thật sự là đáng sợ, hơn nữa anh cũng thấy rõ Diệp Liên chỉ có một người bạn là Lập Trì, còn ai vào đây nữa chứ? Anh siết chặt dao nĩa trong tay, đặt xuống rồi đứng lên:
“Phiền cô dọn giúp tôi.”
“Vâng.” Người giúp việc trạc tuổi anh nhưng nói chuyện rất khép nép, cẩn thận thu dọn bàn cho anh.
Duẫn Hạo đã nói khi trở lại Hoắc gia sẽ tìm Diệp Liên để vạch rõ quan hệ giữa họ, nhưng vì ba ngày này công ty xảy ra chuyện nên anh không có thời gian, bây giờ về rồi, nên tìm em ấy nói chuyện.
Anh sửa sang lại đầu tóc một chút, quầng thâm mắt hơi đậm và rõ, không có cách nào để che giấu được.
Lòng bàn tay anh quấn một lớp vải dày, cái này cũng rất dễ bị phát hiện.
Trước đó lúc ở Bali anh từng bị thương vì mảnh sành ghim vào, ba ngày đi xử lý công việc lại khiến vết thương nặng thêm.
Thôi vậy, chắc Diệp Liên sẽ không để ý đâu.
Mở cửa phòng ra ngoài, Duẫn Hạo hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi mới đi về phía phòng của Diệp Liên.
Anh vừa đưa tay lên định gõ cửa thì lạch cạch một tiếng, cánh cửa đột nhiên bật mở, Diệp Liên trong bộ váy xòe màu trắng xuất hiện trước mắt anh.
Bộ váy này nửa dưới tương đối kín đáo, nhưng nửa trên hở vai và hở lưng rất nhiều.
Con gái bây giờ đều thích mặc như vậy?
“Em định đi đâu à?”
“Em… có hẹn với bạn.” Diệp Liên ấp úng.
“Có gấp lắm không? Anh có chuyện cần nói với em.”
Thấy anh nhìn mình và nói một cách rất nghiêm túc, Diệp Liên ngoan ngoãn gật đầu:
“Em không gấp đâu, anh nói xong em đi cũng được.”
Duẫn Hạo bước chân vào phòng, theo sau Diệp Liên đi đến bên cạnh giường.
Con bé ngồi trên giường đưa đôi mắt tò mò nhìn anh, cái ánh mắt ngây ngô này đột nhiên cản trở lời anh muốn nói.
Lời sắp ra đến miệng cũng bị anh cưỡng ép nuốt trở về.
Anh nên bắt đầu từ đâu bây giờ?
Thấy anh đứng im một lúc vẫn không nói gì, Diệp Liên vỗ vỗ bên cạnh giường rồi nói:
“Anh ngồi đi rồi nói cũng được.”
Mặc dù cô có hẹn với Lập Trì, nhưng chuyện anh trai muốn nói có vẻ quan trọng lắm, cô không thể vì bạn mà quên mất người thân được.
Nghe lời cô, Duẫn Hạo ngồi xuống một bên giường, hơi cúi đầu quan sát biểu cảm của cô rồi chậm rãi nói:
“Anh muốn nói chuyện này với em từ lâu rồi nhưng không có cơ hội, có phải em luôn xem anh là anh trai ruột không?”
“Đúng vậy.”
Diệp Liên không chần chờ chút nào đã nói ngay, cách cô gật đầu khẳng định như một nhát dao ghim vào tim của Duẫn Hạo.
Anh hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác khó chịu và nói:
“Nhưng anh không phải anh trai của em, Liên Liên, chúng ta đều đã trưởng thành rồi!”.