Mặc Phong siết chặt nắm đấm, thấy bọn chúng không tiếp tục tấn công thì nhìn quanh tìm thứ gì đó để cầm máu cho Duẫn Hạo, tay lén lút đưa vào trong túi áo.
Một tên trong đó nhanh chóng nhận ra và kề dao vào sau lưng ông, nói:
“Cầm điện thoại của mày ra đây, không thì đừng trách tao.”
Trong sự không tình nguyện, Mặc Phong phải rút điện thoại đưa cho chúng.
Hầu hết các vị khách trong quán bar đều đã bị khống chế, những thứ có thể liên lạc được với bên ngoài cũng ném hết sang một bên.
Đám người này bắt đầu điên cuồng đập phá, mà Mặc Phong bấy giờ sắp điên mất.
Máu không ngừng thấm ra từ sau đầu Duẫn Hạo, vết thương sâu hơn ông nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Ông thử lên tiếng dò hỏi hai tên đang chặn cửa:
“Các người có biết các người vừa động vào ai không?”
“Quan tâm làm chó gì, ngoại trừ Hoắc gia ra, ông chủ của tao không sợ ai cả, mày hiểu không?”
Mặc Phong giận quá hóa cười:
“Mày vừa đập chai bia vào đầu của cháu đích tôn Hoắc gia đấy, thằng ngu!”
Sau khi ông nói ra lời này, hai tên kia nhìn thoáng qua nhau rồi bật cười:
“Cháu đích tôn của Hoắc gia ra ngoài mà không mang theo vệ sĩ à? Tao nhớ là mỗi lần nó đi đâu cũng có vài người theo sau.”
Mặc Phong rút trong túi ra một cái ví, dùng bàn tay dính máu của mình lục được danh thiếp đưa cho một tên và nói:
“Mặc Phong, giám đốc chi nhánh của tập đoàn MR.
Các người nghĩ tôi nói đùa à? Mở cửa nhanh lên, thằng nhóc này mà có chuyện bất trắc thì đào mồ tự chôn mình đi!”
Nói xong, ông nhìn thấy khuôn mặt hơi cứng lại của tên kia, hắn ta trả danh thiếp cho ông rồi đưa tay mở cửa và nói:
“Đi đi.”
Hắn nói mà giọng có chút run rẩy.
Không phải là ông chủ của họ sợ Hoắc gia, mà là bọn họ sợ.
Tuy rằng làm xã hội đen nghe có vẻ ngầu, nhưng họ chỉ là đám tay chân không ra gì, lỡ động đến cháu đích tôn của Hoắc gia thì rất dễ trở thành một cái xác.
Mặc Phong đưa tay ra rồi nói:
“Điện thoại!”
Hắn ta chần chờ một chút, sợ làm vậy sẽ khiến nhiệm vụ lần này bị ảnh hưởng, nhưng không trả điện thoại và thả họ đi thì sau đó mạng cũng chẳng còn! Bàn tay cơ bắp cuồn cuộn vung lên, ném trả điện thoại cho Mặc Phong.
Ông lau vội vết máu vào quần áo, run run bấm gọi cho xe cứu thương rồi ôm lấy Duẫn Hạo ra ngoài.
Một trong hai tên còn lại nhíu mày:
“Cứ để chúng đi như thế à?”
“Không còn cách nào, hiện tại thằng nhóc kia bị thương nặng như thế, chắc không có thời gian quan tâm chỗ này đâu.
Mau, bảo người đập nhanh lên rồi rút.
Tao với mày lo mà chạy sớm, cú vừa rồi không vừa đâu, ngộ nhỡ thằng nhóc kia mà xảy ra chuyện thì nhanh chân trốn ra nước ngoài còn kịp.”
…
Hoắc Duẫn Hạo được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng bị mất máu nghiêm trọng, Mặc Phong người đầy máu tươi đứng bên ngoài gọi điện thoại cho Hoắc Tư Thần.
Trong lòng vô cùng tự trách và áy náy, khi nghe được giọng của bạn tốt, ông chỉ có thể ấp úng:
“Tư Thần, con… con trai cậu bị thương rồi.”
“Bị thương?” Giọng của Hoắc Tư Thần trầm thấp đến đáng sợ.
“Vừa rồi… Tôi dẫn Duẫn Hạo đi bar chơi, xin lỗi, tôi không cố ý, nhưng mà ở đó đụng độ một đám người, chúng đánh vào đầu thằng bé…”
Còn chưa nói xong, Mặc Phong đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoắc Tư Thần:
“Địa chỉ.”
“Cậu nói địa chỉ bệnh viện hay địa chỉ quán bar.”
“Cả hai.”
“Được rồi.”
Mặc Phong gửi địa chỉ cho Hoắc Tư Thần xong thì đi qua đi lại ngoài phòng cấp cứu, tay không ngừng vò tóc.
Ông đâu muốn thằng bé xảy ra chuyện chứ? Chỉ là muốn dẫn nó đi giải sầu, ai ngờ lại xui xẻo đến mức này! Tiêu Linh mà biết thì ông xong đời, Hoắc Tư Thần có thể niệm tình bạn cũ mà không trách móc ông, nhưng người làm mẹ như Tiêu Linh sẽ phản ứng thế nào đây? Có lột da róc xương ông không?
…
Hoắc gia chìm trong hỗn loạn, vừa hay tin Hoắc Duẫn Hạo bị đập đầu là bọn họ nháo nhào cả lên.
Quản gia tuổi đã cao cũng chạy ra cửa muốn đi đến bệnh viện, dì giúp việc thì hốt hoảng chạy vào phòng Diệp Liên.
Lúc này, Diệp Liên đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ.
Nghe tiếng gõ cửa dồn dập liên hồi, cô xỏ dép bông vào rồi vừa dụi mắt vừa đi ra xem thử.
Vừa nhìn thấy Diệp Liên, dì giúp việc đã nói nhanh:
“Duẫn Hạo nhập viện rồi, cháu nhanh thay quần áo, chủ tịch và phu nhân đều đang chuẩn bị gấp rút để đến bệnh viện.”
Diệp Liên nghe xong mà hơi ngẩn ra, cô vừa tỉnh ngủ nên não còn chưa có bắt kịp tốc độ nói của dì giúp việc.
Thấy cô mở to mắt nhìn mình, dì giúp việc gấp thay:
“Duẫn Hạo đang trong phòng cấp cứu, cháu có nghe thấy gì không?”
“C-Cấp cứu?” Diệp Liên vô cùng giật mình.
Cô như phát điên mà xông ra khỏi phòng, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.
Dì giúp việc ở phía sau vội vã chộp lấy áo khoác của cô và đuổi theo hô:
“Liên Liên, buổi tối trời lạnh, cháu cầm áo khoác đã!”
Diệp Liên nào có nghe được, cô chạy thẳng xuống dưới lầu, giữa đường còn suýt trượt chân ngã.
Trái tim điên cuồng nhảy lên như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, cô sợ hãi, tay run lên bần bật.
Mới lúc chiều anh ấy vẫn ổn mà, sao lại như vậy? Sao lại đang ở phòng cấp cứu? Không, anh ấy nhất định không sao, không được hoảng, Diệp Liên, mày không được hoảng!
Nước mắt không biết từ lúc nào đã trào ra, cô phát hiện mình rất dễ khóc, động một chút là khóc.
Mỗi lần có chuyện dính líu đến người thân của cô thì cô lại như vậy, hoàn toàn không khống chế nổi..