Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Hoắc Tư Thần đã trở lại trước phòng cấp cứu nhưng bên trong chưa có động tĩnh gì.
Y tá tốt bụng nhắc nhở họ:
“Cuộc phẫu thuật này có thể kéo dài mấy tiếng đồng hồ, các vị không nên quá mức kích động, trước tiên cần bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nói rồi mới đi vào trong, khép cửa lại.
Đối với bất kỳ một gia đình của bệnh nhân nào, họ cũng sẽ nói câu “sẽ cố hết sức”, nhưng kết quả ra sao thì chẳng ai có thể đảm bảo.
Tiêu Linh cảm giác chóng mặt vô cùng, cô vì quá mức sốc mà tay chân lạnh ngắt, nếu không phải có Hoắc Tư Thần ở bên cạnh đỡ cô thì cô đã ngã xuống rồi.
Ai cũng không nói lời nào, cho dù là bao lâu họ vẫn muốn chờ cho bằng được.
Quá nửa đêm, ca phẫu thuật vẫn còn đang tiến hành.
Diệp Liên khóc cạn cả nước mắt, lúc này hốc mắt đau rát như bị thứ gì đó đâm vào, cô chỉ có thể lau mặt rồi ngẩng đầu nhìn đèn của phòng cấp cứu.
Việc chờ đợi chưa bao giờ dày vò bọn họ đến thế, nếu lần này Duẫn Hạo có chuyện bất trắc thì Mặc Phong cũng đừng hòng trốn được trách nhiệm.
Lại qua một thời gian, khi tất cả mọi người đều đã mệt mỏi đến mức tựa người vào ghế để nghỉ ngơi thì cửa phòng mở ra.
Gần như là phản xạ có điều kiện, mọi người đều bật dậy khỏi ghế.
Bác sĩ không chờ họ xông lên đã nói:
“Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng tạm thời bệnh nhân chưa thể tỉnh lại, còn cần ở bệnh viện mấy ngày để quan sát.”
“Có biến chứng gì không?” Hoắc Tư Thần là người tỉnh táo nhất lúc này, anh lên tiếng hỏi.
“Rất có thể sẽ để lại di chứng, nhưng phải chờ bệnh nhân tỉnh dậy, xem tình hình thực tế.”
Nghĩa là tuy rằng ca phẫu thuật đã thành công nhưng chờ đợi Duẫn Hạo còn có những hậu quả nghiêm trọng từ việc chấn thương.
Tiêu Linh lúc này mới thở được bình thường, tảng đá đè nặng trong lòng cô như nhẹ đi một nửa.
Ít nhất thì phẫu thuật rất thành công, đội ơn trời đất! Cô chắp hai tay vào nhau tiếp tục cầu nguyện.
Sau khi Duẫn Hạo được chuyển về phòng hồi sức, trời cũng dần sáng.
Cả đêm không ngủ và căng thẳng kéo dài khiến mọi người đều rất mệt mỏi, Hoắc Tư Thần nói với Tiêu Linh:
“Em đi nghỉ một lát đi.”
“Em không cần, em ở lại với con.” Cô lập tức lắc đầu.
“Nhưng nếu Duẫn Hạo tỉnh dậy cần người chăm sóc mà em thế này thì sao?”
Hoắc Tư Thần nhíu mày nhìn cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi cô cũng phải nhập viện truyền nước biển.
Anh nói:
“Anh sẽ chuyển Duẫn Hạo lên phòng VIP, trong đó có giường riêng, em vào ngủ là được.
Anh không bắt em phải về nhà.”
Tiêu Linh nghe anh nói vậy thì lập tức đáp ứng.
Cô quay sang nhìn Diệp Liên lúc này hai mắt đỏ hoe, thấy con bé phờ phạc liền đau lòng:
“Liên Liên ngoan, con về nhà trước đi, đợi khi nào Duẫn Hạo tỉnh dậy mẹ sẽ gọi con tới, được không?”
Đôi mắt của Diệp Liên trở nên sáng ngời:
“Mẹ Tiêu, con cũng muốn ở lại với anh ấy.”
Bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy Duẫn Hạo, bảo cô về bỏ anh lại một mình là điều không thể.
Hai người họ đều cố chấp muốn trụ lại, quản gia đành nói:
“Tôi sẽ về chuẩn bị một chút đồ đạc, phu nhân và Liên Liên cứ ở lại cùng thiếu gia đi.”
Hoắc Tư Thần xoa xoa trán, nói:
“Anh cũng phải trở về công ty sắp xếp người trông chừng, sau đó sẽ quay lại.”
Mặc Phong không dám nói lời nào, cho đến khi bị ánh nhìn của Hoắc Tư Thần làm cho thấp thỏm.
Cứ nghĩ sẽ bị Hoắc Tư Thần đấm cho một cái, nào ngờ Hoắc Tư Thần chỉ thở dài một hơi.
Hoắc Tư Thần vỗ vỗ vai Mặc Phong rồi nói:
“Đi thôi.”
Anh biết Mặc Phong từ trước đến giờ cũng rất thích Duẫn Hạo, đây là việc ngoài ý muốn, hơn nữa ca phẫu thuật xem như thành công tốt đẹp, bảo anh trách người bạn này thế nào đây?
Ba người đàn ông rời khỏi, Tiêu Linh dắt tay Diệp Liên vào phòng hồi sức để thăm Duẫn Hạo.
Bởi vì vấn đề phẫu thuật nên tóc đã bị cạo trọc, Duẫn Hạo còn phải gắn máy thở nằm trên giường, trông như một người xa lạ.
Vừa thấy tình trạng này của Duẫn Hạo, Tiêu Linh và cả Diệp Liên đều lại rơm rớm nước mắt.
“Mẹ Tiêu… Con, con ngồi gần anh ấy có được không?”
“Ừm, con lại gần chỗ Duẫn Hạo đi, bác sĩ cũng nói nếu trò chuyện thường xuyên với thằng bé thì sẽ tốt hơn.”
Tiêu Linh cảm thấy mình không khỏe, nên đi ngủ một chút để khi Duẫn Hạo tỉnh thì có sức mà chăm sóc.
Bấy giờ, Diệp Liên đến bên cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống, cô ngồi trên ghế, đưa tay nắm lấy bàn tay của anh.
Nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt, cô hít hít mũi, nói:
“Anh, anh mau tỉnh lại nha, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Em sợ anh có biến chứng, sợ nhất là anh mất trí nhớ rồi quên em.”
“Trong phim không phải đều như thế sao? Anh nhất định không được quên em đâu, em là Diệp Liên, em là Liên Liên.
Anh nhớ chưa?”
Diệp Liên không ngừng nói chuyện với anh, bởi vì sợ anh tỉnh dậy sẽ không nhận ra cô nên cô phải nhắc anh biết.
“Em còn định nói với anh chuyện em và Lập Trì, nhưng em sẽ không nói cho anh biết liền đâu, anh phải tỉnh dậy em mới nói cho anh biết.”
“Anh đừng ngủ say quá nhé.”
Cô nói một lúc lâu thì mệt, gục đầu lên bên giường, vừa cầm tay anh vừa lẩm bẩm..