Diệp Liên đi cùng Lập Trì về nhà, cô tẩy rửa sơ đầu tóc và quần áo rồi mượn đồ thể dục của hắn mặc tạm.
Thấy cô bị bắt nạt, Lập Trì rất bực mình:
“Cậu không định nói cho gia đình biết chuyện ở trường à?”
“...”
Nói gì bây giờ? Chẳng lẽ cô lại làm phiền chú Tư Thần giải quyết mớ rắc rối ở trường giúp cô sao? Có lẽ cô nên nhờ quản gia sắp xếp cho mình một vệ sĩ, như vậy là được rồi.
“Cảm ơn cậu đã quan tâm, sau khi sấy khô quần áo tôi sẽ đi.”
Diệp Liên ngồi xuống một bên, trong lúc chờ đợi máy sấy làm khô đồng phục của cô thì tranh thủ nhắn tin hỏi thăm Duẫn Hạo.
Mấy ngày này có vẻ mẹ Tiêu rất bận, thỉnh thoảng mới trả lời cô một câu là họ vẫn ổn, nhưng lại không chịu nói tình hình cụ thể cho cô nghe.
Thấy khuôn mặt cô đượm buồn, Lập Trì không đành lòng:
“Sau này họ sẽ còn quá đáng hơn, tôi không nghĩ một vệ sĩ có thể bảo đảm an toàn cho cậu đâu.”
Diệp Liên nhíu mày:
“Quá đáng hơn? Họ định làm gì tôi à?”
Khi nghe cô hỏi lời này, Lập Trì có vẻ né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt cô:
“Chúng ta là bạn tốt, ho nên tôi mới nói với cậu chuyện này, Phương Ngọc sẽ không từ thủ đoạn để có được Duẫn Hạo.
Bây giờ Duẫn Hạo ra nước ngoài đi du học là đang tạo cơ hội cho cô ta nghiền ép cậu, cậu phải chú ý vào.”
Lập Trì biết mục đích thật sự của Phương Ngọc là khiến Diệp Liên tự ti về gia thế của bản thân, muốn đuổi cô về nơi cô từng sống, để cô hoàn toàn biến mất khỏi Duẫn Hạo.
Hắn không thể làm gì hơn là cảnh báo Diệp Liên, hy vọng cô cẩn thận một chút.
Sau khi lấy quần áo đã sấy khô từ trong máy ra, Diệp Liên cười nói:
“Tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn cậu lần nữa.”
Cô gật đầu với hắn rồi thay quần áo, cầm lấy bộ đồ thể dục của cậu nhét vào ba lô và nói:
“Chờ tôi giặt xong sẽ trả cho cậu ngay.”
“Ừm.
Về cẩn thận.” Lập Trì gật đầu tiễn cô ra khỏi cửa.
Diệp Liên vẫy chào cậu bạn của mình, ra ngoài bắt taxi về Hoắc gia.
Cô vốn dĩ có thể đi xe buýt, nhưng hiện tại tâm trạng không tốt lắm, người cũng mệt, chỉ muốn về nhà nhanh thật nhanh.
Từ đó trở đi, Diệp Liên đi học luôn có vệ sĩ theo sau.
Nhưng bởi vì sự hạn chế của trường học, ông ấy không thể đi theo cô 24/24, có những lúc cô ở trong nhà vệ sinh vẫn bị họ hất nước hoặc ném bột màu vào người.
Vệ sĩ thấy cô ra khỏi nhà vệ sinh nữ trong tình trạng ướt mem thì nói:
“Tiểu thư không định báo việc này lại cho chủ tịch sao?”
“À…” Diệp Liên nhìn chính mình chẳng khác gì một người mới bò từ dưới cống lên, híp mắt nói.
“Có lẽ nên báo lại một tiếng?”
Đúng như Lập Trì nói, bọn họ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, thậm chí ngày càng quá quắt hơn.
Khi vệ sĩ báo cáo lại việc này cho chủ tịch thì vệ sĩ của Diệp Liên đổi thành một người phụ nữ, như vậy có thể theo cô đi đến bất kỳ đâu.
Hoắc gia còn yêu cầu nhà trường trách phạt tất cả những học sinh đã tham gia vào việc bắt nạt Diệp Liên.
Trong phòng hội học sinh, Phương Ngọc vô cùng tức giận khi nghe đám tay sai của mình bị đình chỉ.
Chú của cô ta là phó hiệu trưởng của trường này, cho nên khi nhà trường tra ra người đứng sau là cô ta thì cũng chịu khó che giấu, nhưng cứ thế này thì khó mà động vào Diệp Liên được.
“Chị tính sao?”
Nghe có người hỏi, Phương Ngọc lắc đầu:
“Chưa biết, nghĩ cách đi, nghĩ cách làm thế nào cho Diệp Liên cảm thấy xấu hổ không dám gặp mặt Duẫn Hạo nữa!”
“Hay là tìm người…” Một học sinh nam đưa tay làm dấu ra hiệu.
Đám người kia đều giật mình, cô gái trong hội không đồng ý:
“Không nên đâu, cái này đi hơi quá xa rồi.
Tôi sẽ không tham gia.”
Phương Ngọc cắn môi suy nghĩ, sau đó nói:
“Tạm thời vẫn chưa cần, phải xem tầm quan trọng của Diệp Liên trong Hoắc gia thế nào đã, nếu chẳng may làm không kỹ thì rất có thể sẽ chết chùm đó.”
“Yên tâm đi, tôi có người quen trong giới hắc đạo, nhờ bọn họ làm ra chút việc không khó.”
Bí thư sợ hãi:
“Tôi thấy chuyện bắt nạt đã rất quá đáng rồi, mọi người sao có thể như vậy?”
“Các người nghĩ giới thượng lưu rất sạch sẽ à? Càng nắm giữ chức vụ cao, tay càng bẩn.” Phương Ngọc khẳng định.
“Tìm đâu ra người liêm khiết trong sạch chứ?”
Để đề phòng bí thư và cô gái trong hội nói ra, Phương Ngọc đe dọa:
“Các người đều đã biết chuyện này rồi, là đồng lõa, nếu dám để lộ tin tức thì đừng trách tôi độc ác.”
Cô gái kia sợ run:
“Tôi không liên quan đến chuyện này!”
“Ngay từ đầu không phải các người cũng rất hào hứng khi tôi bảo các người “chăm sóc” Diệp Liên à? Đừng quên ai là kẻ đưa ra ý tưởng hất nước bẩn và bột mì vào người Diệp Liên.” Phương Ngọc nắm thóp được cả bọn, khiến không ai dám phản kháng cô ta.
Cho dù muốn hay không, bọn họ cũng đã bị kéo lên cùng một chiếc thuyền, thuyền chìm thì cả bọn cùng chết.
Phương Ngọc lại nói:
“Trước mắt thì có vẻ như Hoắc gia cũng không quá quan tâm đến con bé này.”
Phương Ngọc nghĩ vậy, nhưng có điều không biết là lúc này vì chuyện của Duẫn Hạo nên Hoắc gia vẫn đang rối tung lên.
Hơn nữa chuyện công việc ở công ty gần nhất vẫn luôn bị quấy phá, cho nên Hoắc Tư Thần mới chưa đả động gì đến bên họ.
Còn về tầm quan trọng của Diệp Liên trong Hoắc gia thì có lẽ không ai tưởng tượng ra được, bởi vì cô chính là tâm can bảo bối trên đầu quả tim của Duẫn Hạo..