Diệp Liên đã gấp đến độ rơi nước mắt, khuôn mặt ửng hồng vì sợ hãi.
Nhìn con bé như vậy, Phi Vũ rất muốn nói hắn đã cho người tắt chế độ chống “trộm” rồi, sẽ không làm sao cả.
Nhưng vẫn nên nhìn thử, tên nhóc kia chiếm một vị trí khá quan trọng trong lòng em gái hắn, có lẽ để bọn chúng gặp mặt sẽ tốt hơn cho việc điều trị tâm lý của em ấy.
“Em sẽ gặp anh, em sẽ nói chuyện với anh, anh đừng di chuyển!”
“Em nói là sẽ gặp anh?”
Duẫn Hạo không dám tin mà hỏi lại, trên mặt anh là nụ cười tươi vì đạt được mục đích.
“Anh đi cổng chính vào, đừng trèo tường…”
Diệp Liên vẫn còn run vì thấy động tác chuẩn bị nhảy xuống của anh, chờ đến khi không còn nhìn thấy Duẫn Hạo trên tường nữa, cô mới ngồi thụp xuống sàn nhà, tay liên tục run lên.
Cô ôm chặt ngực, đè lại trái tim đang co thắt dữ dội của mình.
Phi Vũ gọi điện thoại dặn mọi người mở cửa cho Duẫn Hạo, sau đó trở về phòng làm việc.
Từ giờ không còn chuyện của anh ở đây nữa, chỉ cần chờ đến tối nay là có thể hoàn tất giấy tờ rồi.
Lúc này, Diệp Liên chạy vội xuống dưới lầu, đi được nửa bậc cầu thang ở sảnh chính thì nhìn thấy Hoắc Duẫn Hạo đang đứng trong sảnh nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Diệp Liên hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh nữa.
Cô nhìn thấy một Hoắc Duẫn Hạo cao gầy, gầy đến nỗi làm cô xót xa, mới một thời gian không gặp mà trông anh thiếu sức sống hơn rất nhiều.
Cô thật sự rất xin lỗi anh vì lúc anh bệnh nặng đã không liên lạc cho anh, nhưng khi đó cô cũng đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn.
Nhìn thấy Duẫn Hạo mỉm cười với mình, Diệp Liên rơi nước mắt.
Cô khóc cho bản thân sau nhiều ngày lưu lạc ở bên ngoài, khóc vì nhớ anh.
Diệp Liên nhấc chân lên, muốn bước tới gần anh hơn, nhưng chân nặng quá, cô không dám tiến gần đến chỗ anh.
“Em không nhớ anh à?” Duẫn Hạo vẫn như trước kia, thoải mái nói chuyện với cô, còn dang tay ra.
Diệp Liên run rẩy bước xuống một bước, sau đó lại lùi về một bước.
Cô cố gắng để mình không bị lạc giọng:
“Đã gặp rồi, anh có thể về chưa?”
“Em không nhớ anh?” Duẫn Hạo tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thấy người này cố tình không muốn trả lời câu hỏi của mình, Diệp Liên có chút tức giận.
“Em không nhớ anh thật hả? Anh thì… thật sự rất nhớ em.”
Duẫn Hạo vẫn dang tay ra, chờ đợi người trong lòng chạy đến ôm lấy anh.
Anh có thể đứng ở đó chờ đến khi nào cô di chuyển thì thôi.
Mặc dù anh không rõ lý do vì sao Diệp Liên muốn tránh né anh, nhưng anh tin rằng em ấy sẽ đến.
“Chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Anh nói với cô.
“Thời gian này anh vẫn luôn muốn liên lạc với em, đến đây, Liên Liên ngoan.”
Nước mắt như ngọc rơi trên gò má của Diệp Liên, cô cắn chặt môi, hít sâu một hơi rồi chạy về phía anh.
Bước chân của cô vội vàng, động tác run rẩy đó làm anh sợ hãi bước dài về phía trước.
Duẫn Hạo nhanh tay đỡ lấy cơ thể bé nhỏ của Diệp Liên, khi chạm vào người cô, anh mới phát hiện ra cô đang run sợ.
Sợ cái gì?
Anh chỉ biết Diệp Liên bị bắt cóc, về sau cô xảy ra chuyện gì anh đều chưa tra được, bởi vì Nam Cung gia đã khiến hầu hết những kẻ tham gia bốc hơi khỏi thế giới này rồi.
Đừng nhìn Nam Cung Phi Vũ lúc nào cũng cười cười, thực chất anh ta là một con sói đội lốt cừu, giả heo ăn thịt hổ.
Cơ thể Diệp Liên không ngừng run rẩy, anh ôm chặt lấy cô, một tay xoa đầu cô:
“Xin lỗi vì lúc đó không ở cạnh em.
Bé ngoan đừng khóc.”
Cảm giác được vòng tay ấm áp của anh, Diệp Liên vô cùng tủi thân, cảm giác tự ti nhanh chóng nổ tung trong lòng, cô vừa nức nở ôm lấy anh vừa nói:
“Em sợ lắm…”
“Không sợ không sợ.”
Duẫn Hạo thấy con bé khóc tức tưởi mà mình lại không biết chuyện gì đã xảy ra nên rất khó chịu, trước tiên chỉ có thể ôm cô.
Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cảm giác được tay anh đang xoa tóc mình, Diệp Liên như tìm về cảm giác sống.
Cô siết chặt lấy anh, không cho anh di chuyển.
Nhị Bình đứng bên cạnh thở dài thật khẽ, chờ về nhà, có lẽ ông nên tìm cơ hội nói cho thiếu gia biết chuyện của Diệp Liên.
Hai người ở nơi đó ôm nhau thật lâu, Duẫn Hạo hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy.
Diệp Liên trước kia không thế này, cảm giác như hiện tại cô rất nhẹ cân.
Duẫn Hạo đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện không biết từ lúc nào mà người của Nam Cung gia đã rút đi hết, ngay cả chú Nhị Bình cũng chuồn mất.
Chờ qua một lát, anh buông Diệp Liên ra, ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của cô.
Vẫn bé bỏng thích khóc như thế, nhìn khiến người khác thấy tim đều nhũn ra.
“Anh sẽ không hỏi lý do em trốn anh nữa, về nhà với anh là được, khi nào em muốn nói thì nói cho anh biết.”
Diệp Liên ôm chặt eo anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc khiến cô ngày nhớ đêm mong.
Cô nghĩ cả đời này cô cũng sẽ không dám nói ra chuyện đó, mặc dù vừa rồi vì kích động nên mới chạy ra ôm anh, nhưng việc bị xâm hại là việc cô muốn mãi mãi chôn vùi dưới đáy của ký ức.
Đi một vòng, cuối cùng cô vẫn muốn trở lại bên cạnh anh, cho dù là ở đâu….