Phi Vũ tốt bụng nhắc nhở:
“Tên cuối cùng mà tôi bắt được còn sống đấy, không thể để ông ta chết được đâu, cậu đừng có quá kích động.”
Duẫn Hạo cắn chặt răng để kiềm chế, hơi thở vô cùng hỗn loạn.
Anh thật sự muốn xông lên cho ông ta mấy nhát dao, nhưng đúng như Phi Vũ nói, lúc này nếu nổi điên giết người thì sau đó sẽ không còn manh mối nữa.
Anh đứng đó, lạnh lùng nhìn cảnh Phi Vũ tra tấn người đàn ông kia rồi nói:
“Vừa rồi anh bảo tôi đừng quá kích động, anh thì sao?”
“Tôi? Hơi kích động một chút.” Phi Vũ đặt roi da vào vị trí cũ, lắc lắc cổ, tỏ vẻ mấy mạng người đã chết không liên quan đến hắn.
Tay hắn chưa từng nhuốm máu, tất cả đều có thuộc hạ làm thay.
Đối với những kẻ này, đưa chúng đi tù là không được, làm vậy quá nhân từ.
Trước khi chúng chết phải trải qua tra tấn, bị hãm hiếp bởi một đám đàn ông, sau đó mới được nhắm mắt xuôi tay.
Có chuyện ác gì mà chúng chưa làm chứ? Có lẽ người bị hại không chỉ một mình Diệp Liên.
Người đàn ông bị treo trên giá phát ra tiếng rên khản đặc như một con thú bị thương, Phi Vũ gọi điện thoại, nói:
“Bảo bác sĩ chuẩn bị xuống tầng hầm.”
Tra tấn xong rồi chữa trị, không cho ông ta được chết tử tế.
Duẫn Hạo nhìn thấy cảnh này mà không có một chút thương xót nào, nếu rơi vào tay anh thì kết quả cũng sẽ tương tự.
Anh nói:
“Chờ ông ta ổn định lại, tôi muốn đưa ông ta về lại Hoắc gia.”
“À?” Phi Vũ nhếch mày.
“Miền Nam dù sao cũng là địa bàn của Hoắc gia, đặc biệt là thành phố A, tôi sẽ lo nốt phần còn lại.”
Phi Vũ dùng khăn lau tay, sau đó ném vào thùng rác rồi nói:
“Vậy tùy cậu, tôi cũng thấy hơi chán rồi.”
Hai người rời khỏi tầng hầm, nơi đó tự động sẽ có người vào sửa sang và dọn dẹp, cùng với bác sĩ riêng chuyên chữa trị cho người đàn ông kia.
Duẫn Hạo lấy số điện thoại của Diệp Liên xong thì đi, ra ngoài, anh gọi về cho cha mình, nhờ ông làm một số việc.
Khi đó vì Nam Cung Phi Vũ nhúng tay vào nên bị chặt đứt thông tin, giờ thì có cơ hội lật lại rồi.
Chỉ cần tìm được người đứng sau chuyện này, anh nhất định sẽ bắt người đó trả giá đắt gấp ngàn lần.
Khuôn mặt của anh phủ đầy sương giá, Nhị Bình ở bên cạnh nhìn thấy thì hơi buồn lòng.
Ông không hy vọng thiếu gia nhà mình bước chân vào con đường này quá sớm, nhưng ai rồi cũng phải trưởng thành…
Diệp Liên ở lại nhà của Phi Vũ thêm hai ngày, sau đó mới quyết định về cùng Duẫn Hạo.
Cô cứ nghĩ là cách xa anh thì không sao cả, nhưng khi anh thật sự xuất hiện trước mặt mình thì cảm xúc trong cô vỡ òa, lập tức đầu hàng trước sự dịu dàng của anh.
Bởi vì Diệp Liên vẫn còn rất sợ người, nên Duẫn Hạo và cô đi phi cơ trở lại Hoắc gia, còn Nhị Bình thì áp giải người đàn ông trong tình trạng thê thảm về sau.
Nam Cung gia bỗng chốc trở nên vắng lặng khi Diệp Liên rời đi.
“Thiếu gia…”
“Đừng nói gì cả.”
Phi Vũ khép mắt, nhìn căn phòng mà mình chuẩn bị kỹ càng cho em gái giờ phút này trống vắng, hắn thở dài một hơi.
Chung quy hắn cũng chỉ là một người vừa xuất hiện trong cuộc sống của em ấy, muốn thắng được vị trí của tên nhóc kia thật rất khó.
…
Trở lại Hoắc gia một lần nữa, Diệp Liên ngơ ngác, không hiểu sao lại thấy khác trước.
Có lẽ là thay đổi về mặt tâm lý, trước đây vui vẻ vào ở, bây giờ thì có chút ái ngại.
Căn phòng trước kia cô ở vẫn còn như trước, tất cả đồ đạc bên trong không hề bị xê dịch, thậm chí còn có người cẩn thận lau dọn hết thảy.
Mẹ Tiêu muốn đến ôm cô mà cô cũng hơi né tránh, sau khi đấu tranh một lúc, cô vươn tay ôm lấy bà ấy.
Cô chỉ có thể tiếp xúc gần với mẹ Tiêu và anh Duẫn Hạo, còn chú Tư Thần, chú Nhị Bình đến gần vẫn thấy hơi hoảng.
“Con bé này, đi lâu như vậy…” Tiêu Linh ôm Diệp Liên khóc một hồi lâu.
Chồng lúc nào cũng nói phải tôn trọng quyết định của con bé, nên Tiêu Linh không dám đi tìm.
May mà Duẫn Hạo chịu khó chạy lên Nam Cung gia đón con bé về.
“Xin lỗi, con không nên đi lâu như thế.”
Diệp Liên hít hít mũi, cố gắng nén tiếng khóc.
Hôm nay là ngày vui mà, khóc là không được đâu.
Tiêu Linh sờ sờ mái tóc đã dài chấm lưng của Diệp Liên:
“Tóc con cũng dài rồi.
Thời gian này sống có tốt không?”
“Con vẫn ổn.”
Diệp Liên nhe răng ra cười, tỏ vẻ bản thân không sao cả, nhưng ánh mắt của cô không còn sáng và long lanh như trước, khuôn mặt chứa đầy tâm sự.
Thấy cô như thế, người khác cũng ngại hỏi.
Sau khi tiễn mẹ Tiêu ra khỏi phòng, Diệp Liên mở điện thoại gọi cho cha mẹ Diệp.
Lúc ở Nam Cung gia cũng thỉnh thoảng nhắn tin cùng họ báo bình an, chỉ là lâu rồi chưa về thăm họ.
“Cứ tưởng con đi luôn rồi chứ?” Cha Diệp tỏ vẻ giận dỗi.
“Bao giờ về nhà?”
Diệp Liên tính toán một chút, nói:
“Một thời gian nữa con sẽ về.”
“Được rồi, vậy cả nhà chờ tin con.”
Hai người lại nói thêm một lúc, Diệp Liên viện cớ buồn ngủ nên tắt máy trước.
Cô sợ nói một lúc sẽ không kiềm được và khóc trước mặt cha Diệp.
Diệp Liên nằm trên giường, cuộn người trong chăn.
Đây là căn phòng nhỏ ấm áp của cô, nơi chứa đựng những ký ức ngọt ngào vui vẻ của cô, trở về rồi thật tốt..