"A… Ngài Lâm, em đau…"
Chát.
Người đàn ông tát mạnh vào mặt Phương Ngọc, sau đó bóp cổ cô ta rồi nói:
"Con điếm này, ngoan lắm, mở rộng chân ra."
Ông ta là ông trùm của phố đêm, bằng cơ thể lồi lõm quyến rũ của mình, Phương Ngọc đang dần tiến tới trước, tiến tới mục tiêu trả thù của cô ta.
Bước đầu tiên đã đạt được, đã dụ dỗ thành công ông trùm của nơi này.
Mặc dù ghê tởm kẻ đang nhún nhảy trên cơ thể mình, nhưng Phương Ngọc vẫn ra vẻ thích thú trước những cái tát đau điếng của ông ta.
Kẻ này biến thái và vặn vẹo kinh khủng, chỉ là ông ta có tiền, có quyền, cho nên Phương Ngọc mới nhịn xuống.
"Ừm, ngài có thích những cô gái… a, ngây thơ trong trắng không?" Vừa giả vờ rên rỉ, Phương Ngọc vừa hỏi.
"Em đang muốn giới thiệu ai cho tôi à?" Người đàn ông kia lại đánh vào mặt Phương Ngọc, có lẽ đây là sở thích giường chiếu của ông ta.
"Vâng, có… có một người rất hợp khẩu vị của ngài."
"Ai? Nói đi.
Không có kẻ nào tôi nhắm đến có thể chạy thoát được."
Phương Ngọc quấn hai chân lên hông ông ta, nói:
"Là một cô bé tên Diệp Liên ở thành phố A."
"Em có thù oán gì với cô ta?" Người đàn ông rất nhạy bén, sớm biết mình bị Phương Ngọc lợi dụng, chỉ là chơi đùa với cô ta một chút thì cũng được.
"Có thù." Phương Ngọc thừa nhận.
"Thù không đội trời chung."
"Được rồi, cố phục vụ cho tốt, tôi sẽ xem xét."
Nói rồi nhấn đầu Phương Ngọc xuống nệm, điên cuồng đánh đập cô ta.
Trong đôi mắt đỏ hoe của cô ta là thù hận không thể che lấp, nó như một ngọn lửa bền bỉ cháy, mỗi lúc một to hơn.
"Diệp Liên, tao muốn mày phải giống như tao, nhục nhã không bằng một con chó mà quỳ dưới chân tao!" Phương Ngọc như phát điên mà lẩm bẩm.
Người đàn ông trên thân không ngừng túm tóc cô ta giật về phía sau, cô ta cũng không kêu rên một lời mà chỉ nũng nịu chịu đựng.
Chịu đựng qua thời gian này thì sẽ có thể trả thù!
…
Tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Duẫn Hạo và Diệp Liên cũng là tiệc đính hôn của họ.
Khi biết mẹ Tiêu chuẩn bị cho cô món quà lớn như thế, Diệp Liên sốc không nhẹ:
“Mẹ, con… con cảm thấy như thế có hơi sớm.”
Cô sợ phải đứng trước đám đông, cho dù là có cha mẹ của Duẫn Hạo và anh ấy ở cạnh cũng thấy rất sợ.
Một bữa tiệc sinh nhật mừng tuổi trưởng thành của con trai độc nhất nhà họ Hoắc, không cần nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ vô cùng hoành tráng.
Hơn nữa mẹ Tiêu còn bảo cô chuẩn bị tinh thần để đính hôn?
“Mẹ muốn giữ chỗ cho con dâu của mẹ.” Tiêu Linh cười nói.
“Để sau này không nảy sinh rắc rối.”
Tiêu Linh là một người phụ nữ đã trải qua vô vàn sóng gió mới có được địa vị như ngày hôm nay, và không hy vọng Diệp Liên sẽ gặp tình cảnh tương tự.
Thời gian trước con bé còn bị bắt cóc mất tích, nếu không phải Nam Cung Phi Vũ trùng hợp xuất hiện ở hòn đảo kia, thì hiện tại họ sẽ phải hối hận đến chết vì để con bé gặp nguy hiểm.
Nghe mẹ Tiêu gọi mình là con dâu, Diệp Liên hơi đỏ mặt nhưng không phản đối.
Dù sao bây giờ cô với anh Duẫn Hạo cũng đã công khai yêu nhau rồi, cái này có thể chấp nhận được.
Mấy ngày sau đó, thiệp mời đã được phát ra cho những người có máu mặt ở thành phố A.
Nam Cung Phi Vũ vì có chuyện cần làm nên không đến được, Diệp Liên ngỏ ý muốn Lập Trì qua chung vui, nhưng lại bị từ chối.
Lập Trì thích cô, đến bữa tiệc này chứng kiến cô đính hôn với người khác, hắn sẽ vui được ư? Tất nhiên là không, vì lẽ đó, hắn không đến.
Bây giờ gia đình hắn đang sống rất yên ổn, dưới sự trợ giúp của gia đình Duẫn Hạo, công ty không bị phá sản nữa, hắn cũng có thể theo đuổi đam mê của mình.
Điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối là người bà yêu thương hắn nhất đã mất rồi.
Tối đến, bên ngoài cổng nhà Lập Trì có tiếng ồn ào.
Hắn nhìn ra thử thì phát hiện chỗ đó tụ tập không ít người, trong lòng hắn có dự cảm chẳng lành.
Cha mẹ đã ra ngoài đi ăn cùng bạn bè, hôm nay chỉ có mình hắn ở nhà thôi.
“Đám người này đáng ngờ quá…”
Lập Trì nhìn qua cửa sổ thì thấy họ đi xung quanh nhà mình, trên tay còn cầm theo thứ gì đó, đèn đường cũng không thể giúp hắn nhìn rõ thứ ấy là gì.
Đột nhiên, gió mang theo một chút mùi hương hơi gây gây xộc vào mũi hắn, mùi này… dầu hỏa?
Sắc mặt Lập Trì ngay lập tức thay đổi, hắn hoảng hốt cầm điện thoại lên, không chút do dự gọi xe cứu hỏa.
Đúng lúc ấy, xung quanh nhà hắn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa đỏ, dữ dội và có xu thế hung mãnh lan rộng ra ngoài.
Bên ngoài lại có người ném mấy thứ kỳ lạ qua cổng nhà khiến đám cháy bùng lên nhanh hơn, Lập Trì sớm đã cầm điện thoại chạy ra cổng sau.
Trong sự sợ hãi tột cùng, hắn chỉ có thể bất lực nhìn căn nhà chìm trong biển lửa, không chỉ phía trước, mà phía sau cũng cháy!
Lập Trì quay ngược về tầng trệt để tìm bình cứu hỏa rồi lao về phía cánh cửa đang hừng hực lửa.
Cổng sau cháy không lớn lắm, còn có thể chạy ra được, may mắn hắn phát hiện sớm, may mắn không có ai ở nhà, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
Trong đầu hắn chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ là phải xông về phía trước.
Tiếng xe cứu hỏa rất nhanh đã vang lên từ phía xa, đám người chậc lưỡi nhìn nhau:
“Đã bảo là đợi đến khuya cho chúng nó ngủ hết rồi đốt mà không nghe!”
“Cũng không thể trách tao được, mẹ kiếp, tao còn phải về đi chơi gái.”
“Đi thôi.
Vừa rồi người ở cổng sau nói là phát hiện một con chuột nhắt trốn ra được.”
Bọn họ lục tục di chuyển, bỏ lại một căn nhà đang bị ánh lửa nuốt trọn.
Hàng xóm xung quanh cũng thấy đám cháy, vừa cầm điện thoại định gọi cầu cứu thì đã nghe thấy tiếng xe cứu hỏa ở phía xa..