Ngày diễn ra bữa tiệc, Diệp Liên phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị tâm lý.
Cô được mọi người dẫn đi chọn quần áo, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm dự tiệc nên thấy cái nào cũng như nhau.
Nhìn một đống lớn váy vóc sang trọng xinh đẹp trước mắt, cô dở khóc dở cười nói với người giúp việc:
“Mọi người chọn giúp cháu một bộ váy là được mà.”
“Không được, thiếu gia dặn phải để cháu chọn cái cháu thích.”
“Cái nào cháu cũng thích thì làm sao bây giờ?” Chẳng lẽ mặc hết một lượt ư?
Thấy Diệp Liên cứ ngắm mãi mấy cái váy, họ đành gọi Duẫn Hạo tới.
Anh vừa nhìn liền ưng ý váy dài màu trắng trong góc, đưa tay cầm lấy nó.
“Em thử cái này đi.” Duẫn Hạo cảm thấy nếu anh mặc vest đen thì Diệp Liên mặc váy trắng sẽ giống váy cưới, cho nên không ngần ngại chút nào bắt cô đi thay quần áo ngay.
Tất cả chỗ quần áo treo đầy trong tủ và cả những thứ người giúp việc cần trong tay đều là hàng may riêng cho cô, được chuẩn bị từ trước, cũng có vài cái là mới, nhưng bình thường cô chẳng bao giờ động đến.
Căn bản là có đi dự tiệc bao giờ đâu chứ?
Diệp Liên nghe lời Duẫn Hạo cầm lấy cái váy trắng kia đi thử, lát sau, cô mới phát hiện đây là một bộ váy bó sát, mặt lập tức đỏ lên.
Cổ áo hình chữ V khoét sâu xuống để lộ phần ngực đẫy đà, eo nhỏ mông cong, chỉ mỗi tội cô hơi thấp bé quá nên trông có gì đó không được hài hòa.
Thấy cô không thích bộ váy này, Duẫn Hạo nói:
“Đổi lại một bộ khác kín đáo hơn, đừng ôm quá.”
“Vâng.”
Người giúp việc đi tìm quần áo mới cho cô, còn cô thì cười hỏi:
“Anh thấy bộ này không đẹp à?”
“Chủ yếu là em có vẻ không thoải mái lắm.” Duẫn Hạo tiến tới gần, đột nhiên đẩy cô vào trong phòng thay đồ rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài, một đám người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng lui ra.
Cứ đi trước đã, họ đã quen nhìn tình hình để làm việc, không cần chờ lệnh của thiếu gia nhà mình.
Duẫn Hạo ép cô vào trong vách tường, thích thú khi thấy cô bối rối che ngực.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lắp bắp:
“Anh vào đây làm gì? Đây là phòng thay đồ của em mà.”
“Anh giúp em thay.”
Trên khuôn mặt đẹp trai của anh không có một chút ngượng ngùng nào, nói ra lời này mà mắt còn chẳng chớp, bàn tay thon đẹp mắt chạm nhẹ vào mặt Diệp Liên.
Kế tiếp, anh cúi đầu hôn xuống.
Gần đây cô đã bị anh hôn rất nhiều, rất nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ chịu được cách anh hôn.
Một tay anh đỡ sau gáy cô, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ và nhẹ nhàng mơn trớn.
Khoảnh khắc váy bị kéo xuống quá nửa, cô đã không còn sức lực nào để phản kháng, xụi lơ trong vòng tay anh.
“Em nên tập cách thở khi hôn, ngốc.”
Duẫn Hạo lưu luyến ngậm lấy đôi môi đã bị hôn đến nỗi sưng đỏ của cô, thích ý bóp lấy phần mông đầy đặn, đàn hồi.
Bị anh trêu đùa một lát, Diệp Liên đã mơ mơ màng màng không phân biệt được đây là đâu, cô gật gật đầu mặc dù chẳng biết anh đang nói gì.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch ấy, anh không chịu được mà muốn ngay tại chỗ vượt rào.
Thở hổn hển ôm chặt lấy cô, Duẫn Hạo nói:
“Hôm nay em đã mười tám tuổi.”
“?” Diệp Liên tựa vào ngực anh, không hiểu sao anh lại nói thế.
Duẫn Hạo sờ tóc cô, ánh mắt yêu chiều như đang sờ một vật báu.
“Buổi tối nếu không có việc gì xảy ra, anh sẽ tặng em một món quà sinh nhật cực kỳ có giá trị.”
Anh sẽ không nói đó là mình đâu, như vậy thì tự luyến quá, ha ha.
Cô ngốc trong lòng còn chưa nhận ra sự ái muội trong lời nói của anh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
“Em cũng đã chuẩn bị quà cho anh rồi, nhưng là đồ tự tay em làm đó.”
“À? Vậy sao?” Anh muốn thứ khác quý giá hơn, nhưng trước tiên phải đảm bảo bữa tiệc diễn ra bình thường đã.
Hai người ở trong phòng thay đồ âu yếm nhau hơn nửa tiếng mới đi ra ngoài, Diệp Liên thấy không có ai thì “hửm” một tiếng:
“Người đâu hết rồi?”
“Họ ăn no nên đi ra ngoài rồi.” Duẫn Hạo cười đầy thâm ý.
“Ăn cái gì vậy?”
“Cơm chó.” Duẫn Hạo sờ sờ mũi, đáp.
Anh gọi người vào, lần này họ hiểu ý mang đến khá nhiều váy kín, không quá bó sát, cũng rất phù hợp với hình tượng đáng yêu của Diệp Liên.
Duẫn Hạo khá hài lòng, chọn cho cô một bộ váy rồi quay đầu nhìn cô:
“Anh giúp em thay nhé?”
“Không! Em tự thay được!” Diệp Liên đỏ mặt giành lấy đồ trên tay anh.
“Anh đi được rồi đó, anh còn chưa chuẩn bị kia kìa.”
“Được rồi, anh đi ngay.”
Duẫn Hạo cười vẫy tay với cô, sau khi anh đi ra ngoài, mấy người giúp việc đều nhìn về phía cô với ánh mắt kỳ lạ, còn cười trộm.
“Mọi người cười gì vậy?” Diệp Liên sờ mặt mình, cứ tưởng là dính cái gì.
“Từ khi có Liên Liên thì thiếu gia nhà chúng ta cười nhiều hơn trước thì phải.”
Dì giúp việc lớn tuổi nhất trong nhóm người cũng cảm thán:
“Làm ở Hoắc gia bao nhiêu năm, nhìn thiếu gia từ bé đến lớn, nhưng chưa thấy cậu ấy có bạn gái bao giờ, cứ nghĩ là phương diện kia, ai ngờ đâu chưa gặp đúng người.”
“Phương diện kia?” Diệp Liên bắt được ba chữ này, chớp chớp mắt nhìn dì giúp việc.
“À? Cậu ấy chỉ chơi với con trai thôi, cho nên mọi người nghĩ cậu ấy thích đàn ông.”
Diệp Liên nghe được câu này thì phì cười, nếu để anh ấy nghe được chắc bọn họ sẽ bị đuổi việc mất.
Người xem trọng danh dự như anh, sao có thể để người ta đàm tiếu những lời này được?.