Diệp Liên có được ngày hôm nay chắc có lẽ là do định mệnh đã an bài.
Cô là một người con gái rất bình thường, tay chân vụng về, ngốc nghếch không giỏi bất kỳ cái gì, còn Duẫn Hạo thì hoàn toàn ngược lại.
Từ bé anh đã là người thừa kế của tập đoàn MR, lớn lên dưới sự nuôi dạy kỹ càng và nghiêm khắc khiến anh trở thành một chàng trai rất hoàn hảo.
Nhưng hai người lại va vào nhau, cô trở thành thiếu phu nhân tương lai của Hoắc gia, được mọi người ngưỡng mộ ngước nhìn.
Tất cả cũng chỉ vì ngày còn bé cô đã ở cạnh anh?
Cô đột nhiên hoảng hốt nhận ra nếu trước kia không vô tình trở thành em gái “nuôi” của anh ấy, thì mình chẳng là gì cả.
Vẻ mặt của cô nói lên rõ cô đang tự ti trước anh, tay khẽ rụt về sau, nhưng rất nhanh đã bị Duẫn Hạo giữ chặt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, ánh đèn lấp lánh như che lấp đi tất cả những bóng người bên ngoài, trong mắt anh chỉ có hình ảnh Diệp Liên đang rụt rè ngẩng đầu.
“Em sợ cái gì? Anh nói cho em biết, cho dù em có muốn chạy thì anh cũng không cho em chạy đâu.
Từ ngày hôm nay trở đi, em là của anh.”
“Duẫn Hạo, tại sao anh lại thích em?” Diệp Liên ngơ ngác hỏi anh.
“Anh thích sự ngốc nghếch đáng yêu của em, cái gì của em anh cũng thích.”
“Nếu như khi đó em…”
Duẫn Hạo cúi đầu hôn lên đôi môi vừa hé mở của cô, chặn lại tất cả những lời cô sắp nói mà không quan tâm đến việc các vị khách đều đang nhìn họ chằm chằm.
Anh thì thầm bên tai cô:
“Không có nếu như.
Liên Liên, chúng ta giống nhau, không có gì khác biệt cả, anh thích em, em cũng thích anh, chỉ cần biết như vậy là được rồi.”.
“Vâng.” Diệp Liên ngượng ngùng gật đầu, không dám nâng mắt lên.
Hôn trước mặt bao nhiêu là người, anh nghĩ da mặt cô dày đến cỡ nào chứ?
Duẫn Hạo đã nói vậy, Diệp Liên cũng không dám nghĩ nhiều nữa.
Hai người vừa làm xong nghi thức đính hôn thì có người chạy vào, nhỏ giọng báo cáo cho Duẫn Hạo một câu:
“Thiếu gia, một người tên là Lập Trì tìm gặp cậu, cậu ta bị thương khá nặng.”
“Lập Trì?” Duẫn Hạo nhớ rõ đã cho vệ sĩ đi theo hắn, làm sao còn bị thương nữa?
Anh không dám để cho Diệp Liên biết mà dắt tay cô xuống sân khấu, chừa nhiệm vụ tiếp đãi khách cho cha mẹ mình.
Vừa đỡ lấy vai cô, anh dặn dò:
“Em cẩn thận một chút, đứng cạnh chú Nhị Bình cho an toàn, anh ra ngoài năm phút sẽ quay lại ngay.”
Diệp Liên hơi sợ đám đông, nắm chặt tay anh để lấy chút dũng khí rồi mới nói:
“Em hiểu rồi, anh đi nhớ quay lại sớm.”
Cho cô một ánh mắt quan tâm xong, Duẫn Hạo vội vàng rời khỏi sảnh chính, vào một phòng ở tầng trệt của biệt thự.
Bên trong có mùi thuốc sát trùng nặng, Lập Trì nằm trên cán cứu thương thở hổn hển, khi thấy Duẫn Hạo, hắn nghiêng đầu nói:
“P-Phương Ngọc… muốn đánh bom Hoắc gia.”
“Ồ? Cậu nghe được tin này ở đâu?” Duẫn Hạo tỏ vẻ rất bình tĩnh.
“Chính miệng cô ta nói…” Lập Trì cố gắng thở đều một chút.
“Vừa rồi tôi theo dõi cô ta thì bị tóm được, cô ta nói Lâm Nghị sẽ cho nổ tung nơi này.”
“Sẽ không.” Duẫn Hạo ngồi xuống bên cạnh cậu ta, ánh mắt trong suốt.
“Lâm Nghị thật ra chỉ muốn chơi đùa cùng cô ta một chút, cậu nghĩ vì một đứa con gái như vậy, ông ta sẽ đắc tội với Hoắc gia?”
Thấy Duẫn Hạo vẫn chưa tin mình, Lập Trì gấp gáp:
“Không chắc được, tôi nghe cô ta nói chỉ cần ám sát cậu, thì sau này Lâm Nghị có thể tiến vào miền Nam bành trướng thế lực.”
“Cũng có lý.” Hoắc gia chỉ có một mình Duẫn Hạo là người thừa kế, bây giờ mà không còn nữa thì sẽ là đả kích cực lớn cho Hoắc gia.
Duẫn Hạo nhíu mày hỏi Lập Trì:
“Làm sao cậu trốn thoát được? Không phải cậu nói cậu bị tóm à?”
Khi nghe đến chỗ này, Lập Trì hơi xanh mặt, trước mắt lướt qua hình ảnh vệ sĩ đỡ đạn cho mình mà kinh hãi:
“Người của cậu hy sinh cho tôi chạy thoát… Xin lỗi, ông ấy…”
“Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi, cảm ơn đã báo tin.”
Dù rằng Duẫn Hạo biết được họ sẽ tìm cách phá bữa tiệc này, anh còn lo Phương Ngọc muốn làm hại Diệp Liên, nhưng không ngờ người thật sự bị nhắm đến là anh.
Sao trước kia họ không trực tiếp ám sát anh?
Nghĩ đến đây, trong lòng Duẫn Hạo lạnh ngắt.
Bình thường xung quanh anh luôn có vệ sĩ, anh cũng cẩn thận từng chút một không cho người khác có cơ hội, mà hôm nay nơi này hỗn loạn như thế, vệ sĩ phải phân ra bảo vệ cả cha mẹ anh, còn có Diệp Liên, sẽ là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Chờ một chút, Diệp Liên? Nguy rồi! Duẫn Hạo đứng bật dậy, vừa chạy đến chỗ cửa đã nghe thấy một tiếng nổ rung trời ở bên ngoài, anh vội vàng xông về phía sảnh.
Các vị khách mời đều hoang mang nhìn nhau, có sợ hãi, có bình tĩnh, Hoắc Tư Thần mặt không cảm xúc cầm mic nhắc nhở:
“Bên ngoài có người gây chuyện, nhưng cũng chỉ là ở bên ngoài.
Hy vọng mọi người hợp tác, đừng chạy loạn.”
Ba chữ “đừng chạy loạn” này của anh vừa vặn đè xuống ý nghĩ muốn xông ra ngoài của vài vị khách, ban nãy họ nghe được tiếng nổ ở bên ngoài sân nên bị dọa không nhẹ, suýt thì bỏ chạy.
Nhưng khi chủ sự nhìn bọn họ bằng ánh mắt cảnh cáo, không cho họ di chuyển, họ chỉ có thể đứng im chờ đợi.
Duẫn Hạo đưa mắt nhìn về phía Nhị Bình, vẫy tay ra hiệu cho ông cẩn thận bảo vệ Diệp Liên.
Anh hơi lo lắng cho an nguy của em ấy, mỗi vị khách đến nơi này đều được kiểm tra thân phận kỹ càng, nhưng Hoắc gia không thể soát quần áo từng người vì làm vậy là thiếu tôn trọng với họ.
Cho nên rất có thể đã để lọt một vài nhân tố nguy hiểm vào trong bữa tiệc..