Duẫn Hạo vốn không muốn tha cho Phương Ngọc quá dễ dàng, bởi vì cô ta đã không ít lần khiêu chiến giới hạn chịu đựng của anh.
Nhưng khi nghe bác sĩ bảo trong bụng cô ta đã tồn tại một sinh linh bé bỏng, anh bắt đầu do dự.
Mẹ của Duẫn Hạo trước đây cũng rất khốn đốn khi mang thai anh trong lúc còn quá trẻ, bản thân bà không có gì, bơ vơ lạc lõng giữa thế giới này, còn bị cha hiểu lầm là mang thai con người khác.
Nếu không phải mẹ gồng mình bảo vệ anh, nhất quyết muốn sinh anh ra bằng được, anh làm gì có hôm nay.
Duẫn Hạo đặt tay lên cửa kính, nhìn Phương Ngọc ngủ say trong phòng, mắt anh xẹt qua một tia không nỡ.
Anh xoay người đi ra ngoài, đến chỗ dò người canh cửa thì dừng chân.
“Sau khi Phương Ngọc khỏi bệnh, đưa cô ta rời khỏi thành phố này, cho người theo dõi sát sao, vĩnh viễn không cho cô ta trở lại.”
Về phần đi đâu về đâu, cô ta có giữ đứa trẻ ấy hay bỏ nó đi thì anh không quan tâm.
Lý trí nói cho anh biết đừng để người phụ nữ độc ác này rời đi, nhưng con tim mách bảo hãy buông bỏ thù hận.
Anh có thể độc ác với kẻ xấu, không thể động vào đứa trẻ vô tội kia.
Duẫn Hạo trở về phòng mình, bần thần một lúc lâu về quyết định ban nãy.
Anh quyết định nói cho Diệp Liên biết chuyện này.
Nghe xong, Diệp Liên che miệng kinh ngạc, không nói được lời nào.
Cô cảm giác cổ mình nghèn nghẹn, chỉ có thể nhìn anh chăm chú.
“Em cảm thấy anh có nên tha cho cô ta?”
“Em…”
Diệp Liên thở dài một hơi, lắc đầu không trả lời được.
Duẫn Hạo biết nếu cho cô thời gian suy nghĩ, cô sẽ chọn tha thứ.
Diệp Liên không phải một người ngốc, mà là cô khoan dung với sinh mệnh mới bên trong cơ thể Phương Ngọc.
Anh nắm tay cô, nói:
“Anh định đưa cô ta rời khỏi thành phố A, về phần sau này thì xem số mệnh của cô ta thôi.”
“Ừm.”
Diệp Liên khẽ đáp, ánh mắt vô định dừng lại giữa không trung.
Cô và Duẫn Hạo đều là những người từng trải qua cảm giác cô đơn khi thiếu vắng tình thương của cha mẹ.
Anh còn may mắn gặp lại được cha mình, còn cô thì sao? Mười mấy năm nay chưa từng gặp mặt cha đẻ một lần, mẹ ruột càng không.
Bà ấy dùng cả tính mạng bảo vệ cô, đưa cô đến thế giới này, cho nên cô rất cảm ơn công ơn của mẹ.
Người đa sầu đa cảm như Diệp Liên sẽ không thể im lặng đứng nhìn Duẫn Hạo ra tay với Phương Ngọc khi cô ấy mang thai.
Cô nắm chặt tay Duẫn Hạo, nhìn anh rồi mỉm cười:
“Em nghĩ để cô ấy đi nơi khác sống là quyết định tốt nhất.”
“Anh nghe em.”
Lần này, Duẫn Hạo cũng có cùng ý nghĩ với cô.
Vài ngày sau đó, Hoắc gia ổn định trở lại, Phương Ngọc tỉnh dậy từ cơn mê sảng.
Mở mắt ra, người đầu tiên cô ta nhìn thấy là Diệp Liên.
Cái nhìn đầy thù hận của Phương Ngọc làm Diệp Liên không vui mà nhíu mày.
“Cút đi! Con điếm khốn kiếp!” Phương Ngọc giơ bàn tay cắm đầy ống truyền dịch chỉ về phía Diệp Liên, gắt lên: “Tất cả là tại mày! Sao mày không chết đi? Tao đang sống rất vui vẻ, rất tốt thì mày xuất hiện! Mày đã phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của tao! Aaaa!”
Nói hết câu thì Phương Ngọc bắt đầu giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể lâu ngày không hoạt động yếu ớt đến chừng nào.
Chát.
Âm thanh bạt tai vang vọng trong căn phòng nhỏ, bác sĩ ở bên cạnh đang chuẩn bị đè Phương Ngọc lại sững sờ đưa mắt nhìn Diệp Liên, bàn tay cô khẽ run vì vừa rồi dùng lực quá nhiều.
“Đây là vì lúc đó cô đã bắt nạt tôi ở trường.”
Chát.
“Cái tát thứ hai là vì đã cho người bắt cóc và bán tôi đi.”
Chát.
“Cái thứ ba là vì ngày sinh nhật mười tám tuổi đó, cô muốn mạng của tôi.”
Vung tay liền ba lần, chính Diệp Liên cũng thấy đau, đừng nói đến khuôn mặt của Phương Ngọc đã sưng đỏ, chắc chắn còn đau gấp mấy lần.
Cô không nói sẽ hoàn toàn tha thứ cho người con gái này, để cô ta đi chẳng qua là vì nghĩ cho đứa trẻ trong bụng cô ta.
Diệp Liên bình tĩnh đối mặt với cái trừng mắt dữ tợn của Phương Ngọc, nói:
“Tất cả những thứ mà cô phải chịu ngày hôm nay đều do chính tay cô gây ra, cô phải hiểu không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, tất cả đều có lý do.”
“Lý do? Buồn cười! Ha ha, mày chính là lý do!” Phương Ngọc gào to, run lẩy bẩy chỉ vào mặt Diệp Liên: “Nếu mày không đến trường, nếu mày không quyến rũ Duẫn Hạo thì giờ này người ngồi vào vị trí Hoắc thiếu phu nhân là tao! Chính mày! Chính là mày cướp đoạt những thứ tốt đẹp của tao!”
Ánh mắt của Diệp Liên trở nên lạnh nhạt hơn bao giờ hết, nhìn về phía Phương Ngọc như nhìn một chú hề:
“Cho dù không có tôi, cô cũng đừng mong trở thành Hoắc thiếu phu nhân.
Với phẩm hạnh này, cô sẽ lọt vào mắt xanh của anh ấy được à?”
Hôm nay Diệp Liên chỉ muốn đến xem tình trạng của Phương Ngọc thế nào, không ngờ đúng lúc cô ta tỉnh dậy, còn chửi mắng cô nữa.
Cô đã nhịn rất lâu rồi, sức chịu đựng của cô có giới hạn!
Khóe môi Phương Ngọc đau đến nỗi co rúm, nhưng cô ta vẫn cố cười:
“Ha ha, mày nói như thể mày có tư cách để bình phẩm đức hạnh của tao vậy!”
Diệp Liên không chịu nổi tính cách của người này, cô nói thẳng:
“Cô cứ tiếp tục như vậy thì con cô sau này lớn lên phải làm thế nào? Ai nuôi dạy nó?”
Câu nói của Diệp Liên chẳng khác gì một cái tát đau điếng vào thẳng mặt Phương Ngọc, còn đau hơn cả ba cú đánh vừa rồi! Con? Cái gì cơ?.