Duẫn Hạo phải rất vất vả mới dụ được bé con nhà mình lên giường, nhưng bởi vì quá phấn khích, anh không kiềm chế được và làm em ấy cả tiếng đồng hồ, báo hại ngày hôm sau hối hận gần chết.
“Anh thật sự xin lỗi.”
Anh ngồi bên giường nhìn cô gái nhỏ trong chăn, cô hừm một tiếng quay mặt sang chỗ khác, vẫn còn dỗi vì hiện tại dáng đi của cô không được bình thường.
Duẫn Hạo thành thật nhận sai:
“Anh sai rồi, lần sau anh sẽ chú ý một chút, em đừng giận anh.”
“Anh nói không đau!”
Nghe ra giọng cô có chút hờn dỗi, anh sờ sờ mũi:
“Thật ra chỉ đau một chút thôi mà.”
Anh làm sao biết được cảm giác đó chứ, chỉ tưởng tượng được một chút xíu.
Dỗ một lúc lâu, cô mới chịu nói chuyện lại với anh, nhưng cô từ chối việc lăn giường:
“Em nói cho anh biết, không có sự cho phép của em thì không được chạm vào em!”
Đau chết đi được, hơn nữa còn mệt, cô kêu khản cả cổ cũng không thấy anh dừng lại mà còn đâm nhanh và mạnh hơn, đồ tồi này!
Duẫn Hạo xoắn xuýt mãi, cuối cùng chỉ có thể xuất tuyệt chiêu:
“Em không thương anh nữa?”
“Không thương.”
“Thật sự không thương?”
Anh làm vẻ mặt đau lòng, sau đó rụt tay về không chạm vào người cô.
Diệp Liên nghe giọng anh có vẻ thất vọng thì hơi xoay đầu nhìn qua, cô biết anh giả vờ, ấy vậy mà chẳng có cách nào chịu được cái khuôn mặt cún con của anh.
“Em… thương, thương được chưa?”
“Vậy lần sau…”
“Anh chết đi!”
Diệp Liên cầm lấy gối đầu ném mạnh về phía anh, bị anh chụp được và đặt xuống giường, anh nói:
“Anh thề, anh đảm bảo lần sau sẽ không đau, sẽ nhẹ nhàng.”
Lời này có tin được không? Ai tin thì Diệp Liên mặc kệ, cô căn bản không dám tin anh.
Từ hôm đó trở đi, cô rất ngại việc ở cùng một chỗ với anh, lúc nào mặt cũng có cảm giác nóng tựa phát sốt làm cô chẳng tập trung làm gì nổi.
Ngày thứ năm sau sự việc, Diệp Liên thấy mình đã ổn trở lại.
Nhưng rồi đêm đến, tên hư hỏng nào đó lại kéo cô lên giường làm chuyện đồi bại.
Diệp Liên hỏng mất, cô nằm dưới thân anh muốn lật người phản kháng, nhưng kết quả chỉ có thể giấu tiếng rên rỉ dưới gối.
Sau một lúc lâu miệt mài tìm được điểm nhạy cảm trên người cô, Duẫn Hạo ra sức tấn công làm cô run và co giật rất khẽ.
Anh đưa cô đi tìm khoái cảm và hạnh phúc trong việc kết hợp với nhau, cẩn thận quan sát từng biểu cảm nhỏ của cô.
Xong việc, Duẫn Hạo còn mang cô đi tắm uyên ương, rồi thì ở trong phòng tắm lại thêm một vòng hoan ái mới.
Vừa nếm trải cảm giác đặc biệt này, anh vẫn còn rất sung sức.
Nửa đêm nằm trên giường, Diệp Liên mệt đờ người.
Cô đột nhiên muốn tâm sự gì đó với người đang ôm và nghịch tóc cô:
“Anh.”
“Anh đây.”
“Không biết bây giờ Phương Ngọc thế nào rồi?”
“Em muốn biết?”
Diệp Liên gật đầu một cái, ánh mắt trông chờ nhìn về phía anh.
Nhớ đến những báo cáo gần đây, Duẫn Hạo hơi nhíu mày:
“Không tốt lắm.”
“Không tốt?”
“Ừ, cô ta bị sảy thai.”
Duẫn Hạo cũng không nghĩ đến Phương Ngọc xui xẻo như vậy, cú ngã từ cầu thang cuốn ở một trung tâm mua sắm đã khiến đứa trẻ bị ảnh hưởng nặng, không cứu được.
Anh chỉ cho người theo dõi báo cáo lại cuộc sống của cô ta, không hề can thiệp vào việc này.
Nghe anh nói xong, Diệp Liên có chút xót xa cụp mi mắt.
“Chúng ta đã làm hết sức có thể.” Duẫn Hạo nói, nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai cô.
“Ừm, em biết.”
Hai người ở trên giường ôm nhau ngủ, ấm áp dễ chịu, còn ở một nơi khác, Phương Ngọc đang ôm bụng khóc nức nở.
Vốn dĩ muốn giữ đứa bé lại, nhưng không hiểu sao ông trời lại nhẫn tâm với cô đến thế.
Phương Ngọc có bản năng của một người mẹ, vì muốn bảo vệ con mà tay trái bị gãy xương, giờ này còn đang băng bột.
Lúc bị đuổi khỏi thành phố A, Hoắc gia cho cô một số tiền nhỏ xem như tích đức cho con cháu sau này.
Cô ghét bỏ mấy tờ tiền lẻ đó, nhưng không thể không nhận lấy.
Hối hận, tuyệt vọng, chán ghét thế giới này.
Nếu được quay đầu lại một lần, Phương Ngọc sẽ lựa chọn khác đi, không nghe lời cha mẹ dùng thủ đoạn ti tiện để câu dẫn một người không yêu mình.
Tuổi đời của cô còn quá trẻ, liệu cô còn có thể một lần nữa đứng lên và sống tiếp không? Chính bản thân cô cũng không biết được.
“Phương Ngọc à, con ăn cái gì chưa?”
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng của chủ trọ, đó là một người phụ nữ trung niên trông rất phúc hậu.
Bà gõ cửa vài lần nhưng không nghe thấy tiếng trả lời thì hơi sợ:
“Con đừng nghĩ bậy nhé, bác nấu cơm cho con rồi này, ăn xong sẽ khỏe ngay, sau này còn có thể…”
Nói đến đây, bà không biết nên tiếp tục thế nào.
Giọng của bà tràn ngập lo lắng, nó biến thành một con đom đóm giữa thế giới tối đen của Phương Ngọc, lập lòe, nhưng ít nhất vẫn có chút ánh sáng để cô không lạc mất phương hướng.
Cửa phòng mở ra, Phương Ngọc đờ đẫn mang khuôn mặt đầy nước mắt nhìn chủ trọ, nói:
“Con đói.”
Hai từ đơn giản bật ra khỏi miệng cô làm người phụ nữ kia muốn bật khóc, một đứa nhỏ mới mười tám tuổi lại mang thai ngoài ý muốn, rồi không thân không thích, sao lại có thể khổ thế này?
“Ừ, bác nấu cơm rồi, con ra ăn chung đi.”
Phương Ngọc vẫn không ngừng rơi nước mắt, ngay cả khi ăn cơm vẫn đang khóc rất thương tâm.
Cô gần như đem hết toàn bộ nước trong người hóa thành nước mắt để trút bỏ đau khổ của bản thân.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Phương Ngọc, mày làm được mà!.