Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!

Vạn Vi Vi nhõng nhẽo, yêu kiều không những không khiến cho người ta chán ghét, ngược lại còn có nét thú vị không nói nên lời.

Hơn nữa cô ta lúc này đang không một mảnh vải che thân nằm ở bên dưới người của Lục Kình Hạo, mỗi khi cử động một chút vật mềm mại ở trước ngực lại dao động, lúc này mắt của Lục Kình Hạo đều đã đờ ra rồi.

Thật đúng là một báu vật quyến rũ!

Nếu Đường Tâm Lạc có được một nửa sự kiều mị, quyến rũ của Vạn Vi Vi, thì hắn việc gì phải tìm phụ nữ ở bên ngoài.

Vừa nghĩ tới Đường Tâm Lạc đeo một cặp kính mắt cứng nhắc vô vị, trong lòng Lục Kình Hạo liền chỉ còn lại sự bực bội. Nếu không phải là vì muốn lấy sự ủng hộ của mẹ Đường Tâm Lạc, thì hắn việc gì phải lấy một người phụ nữ như khúc gỗ như vậy để khiến cho bản thân chịu thiệt chứ.

Đưa tay hung hăng nắm lấy ngực của Vạn Vi Vi, Lục Kình Hạo đem tất cả sự bực tức trong đáy lòng phát tiết lên người Vạn Vi Vi.


"Anh yên tâm, cô ta sẽ không làm ra được trò bịp bợm gì đâu... Hôm đó, em sẽ thay cô ta chuẩn bị một phần hậu lễ!"

Chỉ chốc lát sau, lại có âm thanh nhịp nhàng truyền ra từ trong phòng.

*

Một tuần trôi qua, quan hệ giữa Đường Tâm Lạc và Lục Kình Hạo rơi vào bế tắc.

Lục gia thà chết không thừa nhận Lục Kình Hạo ngoại tình, Đường Tâm Lạc ban đầu có chút xấu hổ với Lục Kình Hạo, vẫn luôn cho rằng mình là vì mẹ cho nên mới cưới anh ta, cho nên chưa bao giờ có ý phòng bị anh ta.

Không có chứng cứ anh ta ngoại tình, sau lưng cô cũng không có người thân nào có thể dựa dẫm được, người làm trong nhà còn có tâm tư khó lường, nói thật... Đường Tâm Lạc cũng tự thừa nhận, so với Lục gia, những thứ mình có trong tay đều là những thứ thối nát.

Nhìn lại bên Lục Kình Hạo, gia nghiệp to lớn của Lục gia ở thành phố A vững chắc hơn Đường gia biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa Lục Kình Hạo rất biết làm người, mặc dù thỉnh thoảng có xã giao, nhưng cũng không hề để lại tiếng đào hoa ở bên ngoài. Mà Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi hai mẹ con này cũng không phải là không biết làm gì, đợt này cũng thường xuyên đến tụ tập cùng các phu nhân tự nhận mình không tốt.

Từ sau khi hai mẹ con ra khỏi bệnh viện tâm thần, hai mẹ con cô ta lại càng hận cô hơn.


Đường Tâm Lạc nhận được lời hỏi thăm từ vài người bạn, những cuộc hội thoại đều là về việc hai mẹ này ở bên ngoài tung tin đồn nhảm nhằm bôi đen cô.

"Đường tiểu thư, từ thủ tục pháp luật, cô li hôn với Lục thiếu, thì chỉ cần thanh toán khoản tài sản chung của hai bên và tài sản trước hôn nhân. Nhưng mà... Cô cũng biết, đại nghiệp của Lục gia ở thành phố A, nếu như bọn họ không muốn li hôn hoặc là muốn được chia một phần lớn tài sản của cô thì mới cho cô li hôn, vậy thì chuyện này khó xử lý rồi."

Người đang phân tích tình hình trước mắt cho Đường Tâm Lạc, là luật sư Trương - người từng có quan hệ hợp tác lâu năm với mẹ của Đường Tâm Lạc.

Mà Lục gia trong lời của ông ta nói, thật ra cũng không phải là Lục Chí Hạ bố của Lục Kình Hạo là chủ của trong một nhánh của Lục gia.

Lục gia trong lời nói của ông, là Lục gia mà có thể nắm được huyết mạch kinh tế của quốc gia này, một quyết sách là có thể ảnh hưởng đến quốc gia này. Đó là bổn gia của Lục gia, ngôi nhà cổ duy nhất có tư cách tọa lạc trên con đường Đế An, đây chính là nhà chính của bổn gia Lục gia.

"Tôi biết rồi Trương luật sư, đề nghị của ông tôi sẽ cân nhắc."


Đường Tâm Lạc vội vã ra khỏi tòa nhà của luật sư, để tài xế đưa cô về chỗ quen thuộc.

Nếu tất cả mọi người đều vì mối quan hệ của bổn gia Lục gia, mà không coi trọng việc li hôn của cô và Lục Kình Hạo. Như vậy thì tối nay, mượn tiệc sinh nhật của Lục phu nhân Lục gia, cô qua đó, nhờ lão phu nhân nể mặt mẹ cô mà giúp cô lần này.

Lễ phục mặc trong thọ yến đã được chuẩn bị từ sớm, vì để không thất lễ với người, Đường Tâm Lạc ở chỗ quen thuộc spa một lượt từ đầu đến chân xong, mới đến chỗ của nhà tạo mẫu, làm lại kiểu tóc, trang điểm và thay lễ phục.

Ngồi lên xe, tài xế lái xe đến con đường Đế An.

Nơi đó, là ngôi nhà chính của bổn gia Lục gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận