Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!

Không phải là mơ, Lục Kình Hạo thật sự phản bội cô rồi.

Mà vì để phục thù anh, cô đã...

Tất cả mọi thứ xảy ra tối hôm qua dường như hiện lại trước mắt cô, cô bị người đàn ông kia đè dưới thân, bả vai dày rộng, xương quai xanh gợi cảm, còn có...

Đường Tâm Lạc lắc đầu, cố gắng để mình không nhớ lại nữa.

Không biết là nên cười mình ngốc hay là đáng thương, mà cô lại liều lĩnh làm quyết định làm như vậy. Bên cạnh cô, trên chiếc giường lớn đã không còn lưu lại chút hơi ấm nào, rõ ràng là đối phương đã rời đi từ lâu.

Như vậy mới đúng, sau khi xong chuyện sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, tránh cho việc sau này gặp lại nhau sẽ cảm thấy xấu hổ.


Thở dài một hơi, Đường Tâm Lạc bò dậy từ trên giường, cố kìm nén sự đau đớn cùng vô lực truyền đến từ hai chân, mặc quần áo xong, liền nhanh chóng chạy trốn khỏi tòa nhà xa hoa lộng lẫy không một bóng người này.

...

Vội vàng rời đi, cô ngồi xe trở về nhà, may mà trong nhà ngoài quản gia và người giúp việc ra thì không còn ai khác, cô không cần phải giải thích với bất kỳ ai.

Cúi đầu trốn về phòng của mình, Đường Tâm Lạc nằm trên giường, từng chút một trong quá khứ lại xẹt qua đầu cô.

Lúc đầu là cô chủ động theo đuổi Lục Kình Hạo, bởi vì mẹ lâm bệnh nặng, hi vọng cuối cùng của cô chính là gia đình nhà chồng. Mà khi đó, Lục Kình Hạo lại vừa vặn xuất hiện, là một người chồng tương lai vô cùng phù hợp với cô.

Nếu như lúc đầu tiếp cận Lục Kình Hạo là vì muốn để cho mẹ yên tâm, vậy thì sau khi gặp mặt anh hai lần, cô thừa nhận mình đã thích người đàn ông mà lúc cười lên rất đẹp trai này.

Chỉ là, sau khi kết hôn, bệnh tình của mẹ lại trở nên nặng thêm, mà Lục Kình Hạo lại thường xuyên lấy lý do công việc để đi mất tăm.

Lần đi mất này, chính là nửa năm, cho dù đến tang lễ của mẹ cô anh cũng vì công việc mà không về nước.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là ngay từ lúc đầu anh đã không thích cô.

Lục Kình Hạo... Người đàn ông này, cuối cùng vẫn nhẫn tâm vứt bỏ cô.

Trái tim, nhịn không được mà trở nên co rút đau đớn, Đường Tâm Lạc tự nói với mình, đây sẽ là lần cuối cùng cô đau lòng vì người đàn ông này.


Bỗng nhiên, một đôi mắt đen thẫm, lạnh lùng, thâm sâu xuất hiện trong đầu cô.

Người đàn ông tối qua... Bởi vì cô khóc quá nhiều với lại thị lực cũng không được tốt, cho nên rõ ràng là không nhìn rõ người đàn ông kia, nhưng mà trong đầu lại vẫn luôn hiện lên hình ảnh đôi mắt đen thẫm đó.

Tuy rằng không có cách nào để chắc chắn, nhưng cô có dự cảm, đôi mắt kia là thuộc về người đàn ông tối hôm đó.

Không được nghĩ đến anh ta nữa, tối qua chỉ là cô nông nổi muốn phục thù mà thôi. Đường Tâm Lạc kéo lê cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa, lúc này cô chỉ muốn được yên ổn ngủ một giấc.

Về phần những phiền phức với Lục Kình Hạo, cô quyết định gác lại đợi sau khi ngủ dậy rồi sẽ giải quyết.

Mà bên kia...

"Lục gia, là do thuộc hạ sơ suất, xin ngài trách phạt." Người đàn ông đeo kính gọng vàng cung kính quỳ nửa người xuống.


Người đàn ông cao cao tại thượng đang ngồi, bên môi hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm.

"Ngay đến cả việc dắt đến một người mang thai hộ còn làm sai, vậy thì việc các ngươi kiểm tra cơ thể liền giống như một trò cười rồi." Sự lạnh lùng, sắc bén trong đáy mắt người đàn ông khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Mau đi tìm ra người phụ nữ tối hôm qua, dẫn nhầm người thì có thể bỏ qua, nhưng nếu như ngay đến cả người còn để lạc mất... Mạnh Trạch, ngươi cảm thấy lần này ta sẽ bỏ qua dễ dàng sao?"

Trợ lý tên là Mạnh Trạch không nhịn được bắt đầu run rẩy.

"Vâng, Lục thiếu. Xin Lục thiếu cứ yên tâm, lần này bọn tôi nhất định sẽ không để xảy ra sơ suất gì nữa."

Mạnh Trạchcẩn thận rời khỏi phòng sách, đây là tầng cao nhất của công ty Lục thị, bởi vì Tân Cảng tạm thời xảy ra vấn đề cần Lục Dục Thần phải đích thân qua xử lý, vì vậy sáng nay anh mới vội vàng rời đi như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận