Hân Nghiên còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô chỉ thấy hắn lao xuống đỡ cô ta dậy còn cô ta thì sụt sùi nước mắt lã chã.
"Em chỉ chào hỏi cô ấy một chút ai ngờ cô ấy lại hất canh nóng vào người em huhu"
Ánh mắt sắc như dao của hắn liếc cô như chỉ muốn đâm cô mấy phát cho xong, hắn bế cô ta lên nhẹ nhàng đưa cô ta về phòng.
Một lúc sau khi cô đang lau dọn, thì có 2 người đàn ông từ đâu xuất hiện lôi cô đi.
Cô hét lên cố phản kháng
" Các người làm gì vậy thả tôi ra, sao tưng dưng lại bắt tôi"
Một trong số hai người đàn ông kia lên tiếng
" Hừ rồi cô sớm biết thôi"
Hai người đàn ông lôi cô xuống một nhà kho ẩm thấp sau trang viên nhà, nơi đây vừa tối vừa lạnh.
Hai người lôi cô đến xong thì nhốt cô lại ở đó mặc cho cô đập cửa kêu gào.
" Sao tự dưng lại nhốt tôi lại mở cửa ra, mở cửa ra đi làm ơn"
Hân nghiên là người sợ bóng tối trong này rất tối còn đáng sợ nữa cô khóc lóc ngồi sát cánh cửa, cô cố gắng đập cửa để hắn biết là cô đang ở đây để đến cứu cô.
Nhưng rồi sức cùng lực cạn cô ngất đi trong vô thức.
Đến nửa đêm cánh cửa nhà kho được mở ra, người con gái đang khổ sở vì cái lạnh nằm co ro dưới sàn đất lạnh lẽo, hắn không chút thương xót cho người dội xô nước lạnh để làm cô tỉnh.
Bị dội một xô nước lạnh vào người Hân Nghiên mơ màng tỉnh lại, cô mơ hồ nhìn thấy dáng hình người đàn ông đấy.
" Thành anh đến cứu em sao?"
Hắn nhìn cô rồi nở một nụ cười khinh
" Cô ta chắc chưa tỉnh đâu lôi cô ta dậy trói cô ta lại ghế đi"
Người đàn ông nhận lệnh từ hắn thô bạo lôi cô lại ghế rồi trói cô lại, hắn bước đến nhìn người Hân Nghiên ướt nhẹp khổ sở hít thở.
" Tôi đã rất rộng lượng khi cho cô đến đây ở rồi"
Vừa nói hắn vừa lấy tay bóp chặt lấy cầm của cô.
" Sao cô còn độc ác làm hại đến Nhã Tịnh"
Cô khó thở nói từng chữ một để giải thích
" Là do Nhã Tịnh gạt chân em, em không làm gì hết"
Chát*.
Hắn dáng xuống khuân mặt xinh đẹp ấy một bạt tai
" Vậy ý cô là Nhã Tịnh hãm hại cô"
Cô nghĩ rằng hắn đã hiểu cô mừng thầm trong lòng, những nỗi oan ức khi nãy cô không còn nhớ gì cả.
" Đúng vậy cô ta cố tình làm mình bị thương"
Hắn nhíu mày nhìn cô cười khẩy
" Ha nếu đúng là vậy thì...!người đâu dùng gậy đánh cô ta gẫy một chân cho tôi, những người nói dối nên bị trừng phạt"
Hân nghiên hoảng hốt gào nên
" Đó là sự thật anh phải tin em, em không hại cô ấy"
Hắn quay người bỏ đi rồi dặn dò người đàn ông
" Đánh xong nhốt cô ta lại, không được ai cho cô ta ăn uống ai dám trái lệnh thì đừng trách tôi vô tình"
Nước mắt cô đầm đìa, cầu xin hắn tin mình, đừng làm thế với cô
Hai người đàn ông kia đến dùng gậy đánh mạnh vào chân trái của cô, cô kêu gào trong tuyệt vọng
Đến khi quá đau không chịu được nữa cô đã ngất đi, cô mơ hồ nghe được
" Đi thôi, khóa cửa cho chắc vào"
Cửa nhà kho được đóng rầm lại.
Cô thều thào trong đau khổ
....
Ở bên này, hắn đang dùng túi lạnh chườm vào vết bị bỏng của Nhã Tịnh dịu dàng yêu thương cô ta
" Em còn đau nữa không bảo bối của anh?"
Nhã Tịnh vẫn rơm rớm nước mắt gật gật đầu
" Lỡ nó thành sẹo thì sao sẽ xấu lắm, xấu thì Thành sẽ bỏ em mất"
Hắn cưng chiều cô ta hôn nhẹ lên chán, rồi nói
" Anh sẽ không để vết bỏng này thành sẹo đâu em yên tâm, anh yêu thương em thế này sao mà bỏ em được"
Cô ta vòng tay ra sau ôm chặt lấy hắn
" A Thành hứa nhé không được bỏ rơi em đâu đấy"
" Rồi rồi anh hứa sẽ không bỏ rơi Nhã Tịnh đâu".