Tổng Tài Đại Nhân Muốn Li Hôn!


Thấy Lộ Khiết nói vậy, Giai Kì đâm lòng đố kị, cố tình đẩy cô đập đầu vào cạnh bàn trước con mắt kinh hoàng của mọi người."Cô còn có lương tâm không vậy?".

Trần Ngọc điên lắm rồi, chỉ muốn xông ra rạch nát khuôn mặt Kì."Cháu...!Cháu không cố ý đâu ạ! Anh Hiên, anh giúp em với!"Anh mềm lòng, dịu dàng ôm Kì trong vòng tay:"Chắc cô ấy không cố ý đâu mẹ!"Máu từ đầu Lộ Khiết bắt đầu chảy nhiều hơn.

Có lẽ mất máu nhiều nên cô ngất đi lúc nào không hay."Ai đó gọi cấp cứu đi!"Xe cứu thương nhấp nhánh đèn xanh đỏ đã đến Ảo Trạch Đế Cảnh.

Lộ Khiết được cấp cứu kịp thời nên không có trở ngại gì lớn, chỉ bị trấn thương nhẹ ở vùng đầu, tầm một tháng sẽ hồi phục.

Trần Ngọc đứng ngoài phòng bệnh mà cứ thấp thỏm lo lắng, không biết nên ăn nói thế nào với Tư gia."Hạo Hiên! Mẹ có chuyện muốn nói với con.

Con bảo "bạn gái" của con về đi."Anh và Kì liếc mắt nhìn nhau.

Kì hiểu ý nên đành đi về..."Mẹ muốn nói với con chuyện gì? Nếu là chuyện hôn ước thì con không đồng ý đâu.""Lấy con gái ân nhân thì có gì sai? Hơn 20 năm trước, nếu không phải Tư phu nhân giúp đỡ lúc mẹ khó sinh thì bây giờ con với mẹ đều không còn đâu.

Lộ Khiết hiền lành, đơn thuần, xinh đẹp, giỏi giang, 21 tuổi đã có thành tích đứng đầu tập đoàn.


Con dâu như vậy bây giờ khó kiếm, con vẫn nên biết trân trọng thì hơn.""Nhưng con không yêu cô ấy!"Trần Ngọc quay ngoắt người đi, lạnh lùng đáp lại:"Trong hôn nhân chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm.""Không thể bỏ hôn ước sao?""Không thể!"Trần Ngọc tiến thẳng ra cửa, bóng bà mờ dần...Phòng cấp cứu tắt đèn, cửa mở khiến mùi thuốc khử trùng xồng xộc xông ra ngoài.

Một bác sĩ áo blue trắng đi đến gần Hạo Hiên, nhấc kính đọc hồ sơ bệnh án:"Anh là người nhà bệnh nhân Tư Lộ Khiết phòng cấp cứu số 9?""Là tôi.""Tiền viện phí đã được đóng trước.

Hiện tại bệnh nhân đang hôn mê, có lẽ cũng sắp tỉnh rồi.

Anh nên vào xem tình hình cô ấy như thế nào."Anh lẳng lặng bước vào phòng.

Trước mắt anh là chằng chịt dây truyền nước, băng gạc,...!Lộ Khiết mắt vẫn nhắm nghiền, không hay trời biết đất."Cô tỉnh rồi?""Ơ...!Anh..."Cô giật bắn mình muốn ngồi dậy nhưng không tài nào nhấc nổi người khỏi giường."Cô cứ nằm xuống đi.

Cô mới tỉnh lại nên còn yếu lắm.""À...!À vâng.

Cảm ơn...!Anh!"Anh ngồi xuống cái ghế kê gần đó, hỏi:"Cô thấy thế nào rồi?""Cảm ơn.

Tôi đỡ hơn nhiều rồi."Căn phòng phút chốc lại im lìm, bầu không khí ngại ngùng, căng thẳng khó tả."Chuyện tối qua.


Cảm ơn cô đã giúp tôi.""À, không có gì."Không gian lại trở về vẻ yên tĩnh của nó."Tôi có thể bảo ba mẹ tôi bỏ chuyện hôn ước, nếu anh muốn.

Tôi cũng không muốn sống trong sự ràng buộc như vậy.""Được sao? Vậy thì làm phiền cô.

Thứ lỗi cho tôi vì không thể thực hiện tâm nguyện của hai bên gia đình, vì tôi đã có người trong lòng, cả đời này chắc tôi chỉ yêu mình cô ấy."Tay Lộ Khiết đặt lên tay anh, cô ân cần:"Không sao.

Tôi hiểu cảm giác của anh.

Đây là số điện thoại của tôi, anh có thể liên lạc bất cứ lúc nào.""Vậy cô nghỉ ngơi đi.

Tôi có việc cần phải về công ty."Rời khỏi phòng, anh liên tục thở dài.

Tuy căn phòng nồng nặc mùi thuốc nhưng mùi hương trên người cô ấy thật riêng biệt, danh thiếp cũng mùi y thế.

Cầm danh thiếp trên tay, anh xé nát, vo viên, rồi quẳng ngay vào thùng rác.Vô cảm.

Nhẫn tâm.

Máu lạnh.

Không khác nào kẻ phản diện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận