Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại


Xe đang chạy.

Rượu cồn ở trên, hơn nữa cô cũng biết có anh ở đây, trong lòng cảm thấy yên tâm rất nhiều.

Cô sẽ không bị bắt nạt nữa, con cũng sẽ không bị chèn ép nữa, vậy nên, lúc này đây, cô ở trên xe ngủ rất ngon.

Bạch Dạ Kình không nhịn được mà nhìn cô, trên khoé mắt cô vẫn còn nước mắt.

Thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng mà.

Sắc mặt anh trở nên dịu dàng hơn, rút khăn giấy đưa cho Hạ Đại Bạch: "Cầm lấy lau đi."
Hạ Đại Bạch từ đằng sau thò đầu ra giúp cô lau nước mắt.

"Lau nhẹ thôi, đừng làm mẹ tỉnh." Bạch Dạ Kình khẽ dặn dò.

Giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

"Con biết rồi."
"Con chăm sóc mẹ kiểu gì thế mà để khóc thành ra như này?" Anh cay mày, "trách móc" con trai mình.

Hạ Đại Bạch hừ một tiếng: "Cũng không biết rốt cuộc là ai làm Hạ Đại Bảo tức giận, là ai chọc mẹ thấy khó chịu!"
"..." Không nói thì thôi, vừa nhắc đến, Bạch Dạ Kình cũng không thấy vui chút nào, hừ một tiếng: "Sao ba lại không có cảm giác mẹ vì ba mà buồn nhỉ."
Hôm nay gặp cô, cô vẫn bình thường mà, còn thoải mái chào anh, cười với anh, trước truyền thông còn cười tươi rói.

Còn quá đáng hơn là cô còn khiến Lãnh Phi nhắn nhủ “chúc mừng” với cô.

Đối với anh mà nói, trí nhớ của người phụ nữ còn đáng sợ hơn! Không cần đến một tháng, chỉ cần một tuần thôi, cô đã quên cả anh luôn.

Bạch Dạ Kình càng nghĩ càng thấy tức.

"Tiểu Bạch, chúng ta đi đâu đây?" Hạ Đại Bạch lau nước mắt rồi hỏi.

"Về phủ." Ừm, mấy ngày nay, không có cô, không có con, trang viên trong phủ này ảm đạm hẳn.

"Nhưng mà, ba sắp đính hôn với người phụ nữ khác rồi, tại sao còn muốn đưa Đại Bảo về phủ?" Hạ Đại Bạch nhíu mày, nói thẳng: "Ba làm như vậy là không nên."
Bạch Dạ Kình cảm thấy trong lòng rất bức bối, chỉ lái xe mà không thèm để ý thằng bé nữa.

Hạ Đại Bạch thập thò đầu, nói: "Ba đưa con với mẹ về chỗ Đại Bảo ở đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Đại Bảo."
"Con đừng có càm ràm nữa, tối nay ba sẽ cho con ngủ ngoài đường đấy."
"..." Hạ Đại Bạch vỗ miệng nhỏ nhắn: "Tiểu Bạch đúng là đồ đáng ghét, bắt nạt Đại Bảo, còn bắt nạt con."
"..." Bạch Dạ Kình không thèm quan tâm.

Xe đang chạy vào trong khuôn viên.

Hạ Tinh Thần cũng chưa tỉnh.

Xe vừa dừng lại, Hạ Đại Bạch nhảy xuống xe, còn Bạch Dạ Kình bế cô từ trong xe ra.

Cô say quá rồi, anh ôm cô như vậy cô cũng không tỉnh, chỉ là mặt có hơi cử động chút, trong vô thức càng vùi đầu vào ngực anh.

Hai tay theo bản năng ôm cổ anh, mang theo sự quyến luyến và phụ thuộc.

Bạch Dạ Kình ngây người, bỗng nhiên cảm thấy rất ấm áp.

Không chỉ là ấm áp của cơ thể mà cảm giác này còn truyền đến sâu bên trong trái tim anh.

Trong năm ngày này, anh có cảm giác khó ngủ, có dấu hiệu chán ăn, nhưng bây giờ tất cả những phiền muộn trong lòng đều không còn nữa, có cô ở bên cạnh, trong chốc lát đã bị xoá sạch.

Bạch Dạ Kình bất giác nghĩ đến cái mà cô gọi là điểm khác biệt giữa "có thiện cảm" và "yêu", khuôn mặt lại trở nên khó coi.

Rất rõ ràng, chỉ có bản thân mới là kẻ khó ăn khó ngủ còn người phụ nữ này lại ngủ rất ngon lành.

Bạch Dạ Kình cảm thấy bản thân mình nói chung thật khổ mà.

"Cô Hạ?" Vừa nhìn thấy người mà anh ôm trong lòng, người hầu trong nhà và quản gia đều vui mừng.

Phải biết rằng mấy ngày nay nào là tổng thống không trở về, nào là vừa về mặt đã tối sầm rồi tức giận nổi đoá.

Ăn cái gì cũng không hợp khẩu vị, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, đến nỗi mà người trong cái nhà này đều khổ sở theo.

"Cô Hạ sao vậy?" Quản gia lo lắng hỏi.

"Say rượu rồi." Bạch Dạ Kình nói: "Lên trên xả nước, để cho cô ấy tắm rồi thay quần áo."
"Vâng." Người hầu nhanh chóng bước lên tầng.

Bạch Dạ Kình dặn dò Hạ Đại Bạch: "Con cũng đi tắm đi, rồi đi ngủ sớm."
"Nhưng mà hôm nay con muốn ngủ với Đại Bảo cơ."
"Tắm xong đi rồi tính tiếp."
Hạ Đại Bạch nghe xong, chạy một mạch lên tầng, ngoan ngoãn đi tắm.

Anh ôm Hạ Tinh Thần lên tầng, trong bồn tắm vẫn đang xả nước.

Người hầu đã lấy bộ đồ ngủ và đồ lót ở trong tủ quần áo mang ra, mang vào trong phòng tắm.

Anh nhẹ nhàng đặt cô trên giường lớn, cô “ừm” một tiếng, hai tay vẫn ôm anh không buông.

Kéo anh xuống, anh bất giác cúi xuống, mặt hai người ngày càng gần hơn.

Đôi môi mềm mại đang đặt dưới môi anh.

Trên người cô có mùi hương của rượu, hơi thở mềm mại, hương thơm trên người cũng nhẹ nhàng đến kì lạ.

Nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của cô, hít lấy hơi thở của cô, trong lòng rung động, ánh mắt tối sầm lại, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ.

Cứ tiếp tục nhìn như vậy, cơ thể đã có phản ứng.

Người phụ nữ này luôn dễ dàng châm ngọn lửa cho anh.

"Ngài tổng thống..." Người hầu từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy cảnh này, những lời định nói ra đều nuốt xuống.

Cô ta nhanh chóng quay lưng lại.

Bạch Dạ Kình định thần lại, khó khăn lắm mới rời mắt khỏi cô, đè nén phản ứng trên người lại, kéo hai tay cô từ trên vai anh xuống, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì?"
"Nước ấm đã pha xong rồi.

Là tôi tắm hay là..."
"Cô làm đi!" Anh muốn làm thay, nhưng mà chỉ sợ tắm chưa xong thì chuyện khác đã đến rồi.

Dặn dò người hầu xong, anh bế cô vào trong nhà tắm.

Bạch Dạ Kình tắm xong, nhẫn nhịn, không lập tức đi xem cô mà đi đến phòng làm việc xử lý chính vụ.

Một lát sau, Hạ Đại Bạch thò cái đầu nhỏ vừa mới tắm xong còn chưa khô tóc, đẩy cửa bước vào.

"Tiểu Bạch, con thể mượn ba máy tính dùng một lát được không? Chỉ một lát thôi." Hạ Đại Bạch giơ ngón trỏ lên, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.

"Dùng máy đó." Bạch Dạ Kình tuỳ tiện chỉ vào chỗ đó.

Hạ Đại Bạch vui vẻ mở máy tính lên, Bạch Dạ Kình đang định nói mật mã thì nhìn thấy thằng bé đó đang say mê với chiếc bàn phím, hình như đang giải mã.

Anh liếc mắt: "Đừng phí sức nữa, toàn bộ hệ thống bảo an ngay cả liên minh hacker quốc tế cũng không phá được đâu, con còn non lắm."
Anh nói xong, vứt cái USB mật mã cho cậu bé:" Cắm cái này vào."
Hạ Đại Bạch không cam tâm, muốn thử tiếp, rốt cuộc cũng không khá khẩm hơn tí nào.

Đã nói là gừng càng già càng cay mà, xem ra câu này chả sai tí nào.

Cậu bé đành phải cắm USB vào, rất nhanh mật mã đã được giải, sau đó ngón tay thon gọn bắt đầu lướt trên bàn phím.

Bạch Dạ Kình liếc mắt qua thì thấy cậu bé đã vào một trang mạng.

"Làm gì thế? Đây là trang web gì?" Anh hỏi.

"Ba không biết sao? Đây là trang web mai mối.

Con nghe mẹ nuôi nói, cái này bây giờ đang hot lắm.

Rất nhiều người đăng kí hội viên ở trên này, tìm bạn khác giới để ghép đôi! Nghe nói mẹ nuôi cũng muốn tìm ba nuôi cho con ở trên này."
"Con mới có tí tuổi, chơi cái này làm gì chứ?" Bạch Dạ Kình tự hỏi liệu con trai mình có trưởng thành sớm quá không? Anh quặm mặt lại, nhắc nhở con trai: “Con mới có bốn tuổi thôi, cần gì phải gấp gáp tìm phụ nữ chứ!”
“Con không tìm một người phụ nữ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui