Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại


Bên ngoài, Hạ Đại Bạch nghẹn một bụng nước tiểu đang mò mẫm tìm nhà vệ sinh trong bóng tối, đột nhiên nghe được tiếng nói từ phía phòng bếp bên này.

Thân mình nhỏ bé đổi hướng đi thẳng qua bên đấy.

“Tiểu Bạch, Đại Bảo, hai người ở trong phòng bếp sao?”
Bên trong, Hạ Tinh Thần không cười nổi nữa rồi.

Tuy rằng cửa phòng bếp có thể đóng lại, nhưng mà, đâu có khóa đâu! Móng vuốt nhỏ của thằng nhóc đã vặn tay nắm cửa rồi.

Hạ Tinh Thần bán khỏa thân chống đỡ cánh cửa, tay trực tiếp túm lấy áo ngủ trên người Bạch Dạ Kình.

Bạch Dạ Kình còn đang tức giận, sao có thể để cô thành công dễ như trở bàn tay được, chỉ nắn cằm của cô: “Còn giận anh nữa không?”
Cô lập tức lắc đầu nhận thua: “Không giận nữa…”
“Còn để anh tắm nước lạnh nữa không?”
“… Nhưng mà, không tắm nước lạnh thì còn có thể làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hạ Tinh Thần vô tội: “Bà dì đến chơi, cũng không phải em gọi đến mà.”
Bạch Dạ Kình mỉm cười liếc mắt nhìn cô, nụ cười tà ác: “Nếu em không tiện, vậy đêm nay… Chúng ta chuyển sang cách khác thử xem.”
Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của cô.

Trong giọng nói hết thảy đều là ý cười không tốt lành gì cho cam.

Hạ Tinh Thần “oành—” một cái đỏ bừng hết cả mặt.

Cái tên lưu manh này! Tuy rằng cô không có quá nhiều kinh nghiệm trong phương diện kia, nhưng một người sắp 24 tuổi, mấy bộ phim giáo dục tuổi mới lớn nào đó của Nhật Bản nhiều ít gì thì cô vẫn từng tham khảo học tập bởi vì tò mò.

Cho nên, ám chỉ của anh, cô hiểu đấy.

“Đại Bảo!” Cửa phòng bếp bị bàn tay nhỏ của đứa bé đẩy ra, Hạ Tinh Thần quẫn bách mãi không thôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, trên người chợt cảm thấy ấm áp, áo ngủ của người đàn ông trực tiếp khoác lên người cô, anh tự tay giúp cô buộc dây lưng quanh eo.

Hạ Tinh Thần đã quen với bóng tối, nương theo ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ có thể thấy được toàn thân trên dưới của anh cũng chỉ mặc mỗi quần lót viên đạn.

Thân hình rắn chắc, là tỷ lệ chiều cao chuẩn không cần chỉnh, dưới ánh trăng đường nét trên khắp cơ thể hoàn hảo không thể chê vào đâu được, so với vóc dáng của những người mẫu đình đám trên thế giới thì hoàn toàn không hề kém cạnh.

Thứ cường tráng được quần đùi bao vây khiến Hạ Tinh Thần nhìn thoáng qua là đã kinh hãi không dám liếc lại lần hai.

Lần trước Hạ Đại Bạch đã ghét cái kích cỡ khổng lồ của anh rồi, lần này mà lại nhìn thấy nữa… Sẽ càng ghét hơn nhỉ?
“Đại Bảo, con muốn đi tiểu… mẹ ở bên trong sao?” Giọng của Hạ Đại Bạch lại truyền đến.

Hạ Tinh Thần âm thầm hít thở sâu để bản thân thoạt nhìn hoàn toàn không có gì khác thường rồi mới mở cửa phòng bếp.

“Mẹ thật sự ở bên trong ạ?” Hạ Đại Bạch mặc áo ngủ ngửa đầu nhìn cô.

Mới rồi cậu bé nhón chân bật đèn lên, lúc này, toàn bộ đèn đóm bên trong đều sáng lên, sáng đến mức khiến cho hai người lớn có chút thích ứng không kịp.

Ánh nhìn tìm tòi của thằng bé từ trên người cô quyến luyến một vòng rồi lại rơi lên người Bạch Dạ Kình: “Đại Bảo, tại sao quần áo của Tiểu Bạch lại để cho mẹ mặc vậy ạ?”
Tầm mắt của cậu bé rơi xuống chỗ nào đó gồ lên rõ rành rành, nhìn lom lom vào nó, tay nhỏ xíu còn chỉ trỏ: “Tiểu Bạch, nhỏ nhỏ của ba… à không, là chim lớn mới đúng, lại sưng lên rồi sao?”
Bạch Dạ Kình không để ý đến cậu bé.

Trái lại Hạ Tinh Thần đã đỏ au hết mặt mày rồi.

Thằng nhóc này, sao lại quan tâm đến cái chỗ đó như thế chứ! Sợ hai ba con lại tiếp tục cái loại đề tài không thích hợp với phụ nữ này giống như lần trước, Hạ Tinh Thần vội vàng bế cậu bé lên: “Không phải con muốn đi vệ sinh sao? Mẹ bế con đi.”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Đại Bạch dường như mới nhớ ra là mình muốn đi tiểu mà, cuống đến độ mặt mũi nhăn nhúm lại, không ngừng la lối ồn ào: “Nhanh lên nhanh lên, sắp tè ra quần rồi.”
“Cố nhịn đi con, không được tè lên người mẹ đâu đấy.”
“Con sẽ cố hết sức.

nhưng mà Đại Bảo ơi, khuya như vậy rồi mẹ và Tiểu Bạch ở trong phòng bếp làm gì thế?”
“… Chỉ là, tâm sự thôi à.”
“Vậy sao quần áo của mẹ lại cởi ra bỏ trên sô pha, đã vậy còn mặc quần áo của Tiểu Bạch chứ?”
“…” Hạ Tinh Thần không trả lời được nữa, dứt khoát cũng không thèm để ý đến cậu bé, chỉ bế cậu bé đi vào toilet.

Mới vừa giúp cậu bé kéo quần xuống thì cửa phòng tắm chưa đóng lại bị gõ cộc cộc.

Bạch Dạ Kình đi ngang qua cửa, chỉ để lại một câu: “Anh ở bên kia chờ em, qua sớm một chút.”
Hạ Tinh Thần đơ ra một lát, không trả lời mà chỉ nhìn anh dửng dưng như không đi về phía một căn phòng khác.

Người này… Thật đúng là không kiêng dè con trai chút xíu nào hết!
Quả nhiên, em bé Hạ Đại Bạch tò mò vừa đi tiểu vừa quay đầu hỏi: “Đại Bảo, khuya vậy rồi mà tại sao Tiểu Bạch còn gọi mẹ qua thế ạ?”
“…” Dù sao vẫn không thể nói là gọi cô qua ngủ cùng được.

Cô ậm ừ hạ tìm một cái cớ: “Anh ấy… chỉ là bảo mẹ qua trả áo ngủ thôi.

Không phải mẹ đang mặc áo ngủ của ba con sao?”
Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Hạ Đại Bạch liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó lại nhìn vào đôi mắt của cô, cũng không biết là tin hay là không tin, nhưng ít ra không nói gì thêm lật tẩy cô.

Cô cũng nhẹ nhàng thở phào.


Hạ Tinh Thần tắt đèn rồi ngủ cùng với con trai trong căn phòng nhỏ.

Hạ Đại Bạch dính lấy cô mà ngủ, hỏi: “Không phải là mẹ nên đi trả áo ngủ sao, sao lại không đi vậy ạ?”
“… Ngày mai trả cũng như vậy thôi.” Cô chột dạ nên không dám bỏ đi trong tình huống con trai còn thức.

Huống hồ lúc Hạ Đại Bạch tỉnh ngủ, cô cũng không đành lòng ném cậu bé một mình ở chỗ này.

“Vâng ạ, vậy ngủ thôi nào.” Hạ Đại Bạch buồn ngủ ngáp một cái, lòng bàn tay vỗ cái miệng nhỏ: “Đại Bảo, ngủ ngon nha ~”
“Ừm, chúc con ngủ ngon!” Hạ Tinh Thần hôn nhẹ một cái lên mặt con trai.

Hôm nay là ngày đầu tiên bà dì đến chơi, bụng dưới ít nhiều gì cũng khó chịu một xíu.

Cô cố gắng nằm yên nhắm mắt lại ngủ.

Chắc là Bạch Dạ Kình sẽ không thật sự ở bên kia chờ mình đâu ha! Cô nhớ đến những lời bóng gió mà anh nói với cô trong phòng bếp lúc nãy là gương mặt đỏ lên ngay, lại càng không dám đi.

Lúc mơ mơ màng màng đang sắp chìm vào giấc ngủ thì điện thoại đặt trên đầu giường rung lên.

Hạ Tinh Thần sợ đánh thức con trai nên lơ mơ vươn tay lấy, vừa nhìn đã thấy màn hình lập loè lại chính là hai chữ “Tiểu Bạch”!
Cũng đã trễ thế này, anh còn chưa ngủ sao?
“Alo.” Nhận cuộc gọi, đặt điện thoại ở bên tai.

“Qua đây, hay là muốn anh đi qua?” Đơn giản rõ ràng.

Cái tên đàn ông này! “Anh không được qua đây.” Cô hạ thấp giọng nói vì sợ làm ồn con trai.

Bạch Dạ Kình không nói gì thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Tinh Thần trừng mắt nhìn điện thoại, cảm thấy bản thân đúng là không có miếng tiền đồ nào! Cái tên đàn ông này, cứ luôn bá đạo như vậy, nhưng cô lại không thể làm gì được anh.

Lúc này nếu cô không tự mình đi qua thì nhất định anh sẽ đánh giết đến bên này.

Da mặt anh dày có thể chẳng kiêng nể gì, nhưng cô thì không phải thế!
Trong lòng Hạ Tinh Thần tràn đầy ai oán, nhìn sang con trai, chắc chắn là cậu bé đã ngủ rồi, mới yên lặng chui ra khỏi chăn.

Cô ôm phần bụng dưới hơi khó chịu, mặc áo ngủ của anh đi qua.


Không biết có phải bởi vì đang đợi cô hay không mà đại sảnh bên này vẫn còn một chiếc đèn nho nhỏ sáng lên.

So với trang trí phong cách thôn quê đơn giản ở bên cô thì bên này của anh quả thực chính là thế giới của quyền thế.

Diện tích tuy nhỏ nhưng mỗi một thứ bày trí bên trong đều nhìn ra được là hàng vô giá.

Tất cả những tranh treo trên tường đều là thuộc bộ sưu tập tập của các họa sĩ nổi tiếng.

Ngay cả những hộp xì gà tùy ý bày biện trên tủ bát thoạt nhìn cũng đều là sản phẩm thủ công có phần lâu đời, đã thế nhất định là được làm ra từ bàn tay của các nghệ nhân nổi tiếng quốc tế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui