Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại


Một ngày này.

Hạ Quốc Bằng vừa cầm theo bình giữ nhiệt ra ngoài, ở tầng hai, Lý Linh ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, bà ta lập tức cau mày nhăn mặt.

"Mẹ, nhìn gì vậy?" Hạ Tinh Không nhìn theo hướng mắt của Lý Linh ra ngoài cửa sổ lại chỉ nhìn thấy đuôi xe của ba mình, cô ta hỏi: "Ba lại đi đưa cơm cho đồng nghiệp sao?"
"Ừm."
"Đồng nghiệp là đàn ông hay phụ nữ vậy?" Hạ Tinh Không hỏi: "Con cảm giác dạo này ba chăm chỉ lắm, còn đích thân xuống bếp nấu cơm nữa cơ, đến mẹ còn chưa được mấy lần ăn cơm ba nấu!"
Lời này của Hạ Tinh Không bắn trúng tim đen Lý Linh, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt: "Tinh Không, con nói xem ba con...!không phải là có người phụ nữ khác ở bên ngoài chứ?"
"Hả?" Hạ Tinh Không nhất thời ngẩn người ra, cô ta nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không thể nào! Ba vốn dĩ đâu phải người như vậy!"
"Sao không thể là người như vậy? Ba con mà không phải người như vậy thì con nói xem hai mẹ con mình vào nhà này bằng cách nào?" Lý Linh nói tiếp: "Vả lại, cứ cho là không do ông ấy thì chắc chắn cúng có người phụ nữ đê tiện nào đó giở trò quyến rũ ba con."
Dường như Hạ Tinh Không cũng cảm thấy Lý Linh nói có lý, cho nên cô ta cũng không nói lại câu nào.

Lý Linh đóng cửa sổ lại, trong lòng nặng trĩu, không biết có phải do phụ nữ quá nhạy cảm hay không mà mấy ngày nay lòng dạ bà ta cứ không yên, hơn nữa còn cảm thấy Hạ Quốc Bằng thờ ơ lạnh nhạt với mình, nói được dăm chục câu với ông ấy thì ông ấy đã nhàm chán đắp chăn đi ngủ, không hề có chút nhẫn nại nào, thậm chí ngay cả chuyện chăn gối...!càng không nhắc đến thì hơn!
Lý Linh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, bà ta lấy điện thoại ra gọi đến số máy của tài xế xe của Hạ Quốc Bằng.

Tất nhiên tài xế không hề biết Hạ Quốc Bằng đi gặp ai, cũng không biết lý do mà Lý Linh hỏi vấn đề này là gì, anh ta chỉ thật thà nói địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh mình từng đến cho bà ta mà thôi.

Lý Linh là một người có tính nóng nảy, bà ta lập tức quyết định hôm nay sẽ đến bệnh viện kia xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, bà ta muốn tận mắt gặp được người đồng nghiệp khiến chồng bà ta hao tổn tâm tư đến vậy!
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, bà ta lại gọi điện thoại cho Hạ Quốc Bằng, sau khi chắc chắn được ông ta đã đến chỗ làm thì bà ta mới chuyên tâm trang điểm rồi ra ngoài.

Tại bệnh viện SW.

Giữa trưa, bởi vì hôm nay có khách quý tới thăm nên toàn bộ bệnh viện đều ở trong trạng thái yên tĩnh nghiêm ngặt.

Lý Linh đỗ xe vào một khu để xe bên đường, bà ta khoác theo túi xách rồi đi vào trong.

Lúc đi tới khu vực VIP thì bị người ta cản lại: "Xin lỗi bà, hiện giờ khu vực vip tạm thời bị cấm, nếu bà tới để khám bệnh thì cảm phiền sau hai tiếng nữa lại tới, không thì bà có thể đi bằng cửa phía bên tay trái cũng được."
"Sao chỗ này lại bị cấm?" Lý Linh tỏ ra không hài lòng.

"Rất xin lỗi, hôm nay có một bệnh nhân vô cùng quan trọng tới đây, chúng tôi cũng là vì bảo đảm an toàn cho bệnh nhân đó mà thôi." Đối phương nói bằng giọng chân thành.

"Cho dù người ta có tới thì cũng chả ảnh hưởng gì tới việc tôi vào bằng cửa này cả!" Trước giờ Lý Linh vẫn là kiểu người tôi thích thì tôi làm, bà ta đanh mặt lại, quát: "Mau tránh ra cho tôi!"
Mấy người đối phương không ai di chuyển!
Đúng lúc này lại có tiếng bước chân vang lên, mấy người vừa nãy còn đang đối đầu với Lý Linh vừa nghe thấy tiếng động bèn quay ra nhìn, ngay lập tức, bọn họ đều đứng thẳng người dậy, điệu bộ vô cùng cung kính nhún nhường chào hỏi: "Lão phu nhân!"
Lý Linh hơi nghi ngờ quay lại nhìn thì nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính lão chậm rãi đi tới, mặc dù gần sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất đẹp, vô cùng có khí chất, phía sau bà ta còn có tài xế riêng, người giúp việc và nhân viên.

Đây...!chính là vị khách mà bọn họ bảo là quan trọng ư?
"Lão phu nhân, mời bà." Viện trưởng bệnh viện vừa đi bên cạnh vừa ân cần nói với bà ta: "Chúng tôi đã sắp xếp chu đáo các khâu kiểm, đảm bảo sẽ nhanh chóng hoàn tất quá trình kiểm tra sức khỏe cho bà."
Lão phu nhân Bạch mỉm cười gật đầu: "Làm phiền ông rồi, viện trưởng Trần."
Đoàn người bọn họ cứ thế điềm nhiên đi qua khu vực VIP, Lý Linh cũng tự tin định đi qua cửa đó nhưng bà ta lại bị đám người giữ cổng ngăn lại, bà ta lập tức nổi cáu: "Các người dám cản cả tôi sao? Có biết tôi là ai không?"
Giọng nói bà ta chua the thé, ngay lập tức đã khiến mọi người đổ dồn ánh mắt vào.

Lão phu nhân Bạch không ngoảnh lại, chỉ có viện trưởng Trần có ngoái lại nhìn một cái, rõ ràng ông ta không hề thấy thoải mái về Lý Linh, ông ta còn trừng mắt ra hiệu cho đám bảo vệ phải ngăn bà ta lại, dường như còn có ý trách mắng bọn họ không biết làm việc.

Những người kia vừa trông thấy ánh mắt như vậy của lãnh đạo thì tất nhiên không hề dám sao nhãng, bọn họ lập tức lôi Lý Linh đi ra ngoài: "Thưa bà, mong bà đừng làm khó chúng tôi, mời bà đi cửa khác cho!"
"Bỏ tay ra! Tôi nói cho các người biết, các người mà đối xử với tôi thế này thì nhất định sẽ phải hối hận! Tôi chính là phu nhân thị trưởng đó!"
"..." Không có ai phản ứng lại bà ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui