Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại


Buổi chiều, ngài Tổng thống vừa xuất hiện ở phòng làm việc, Lãnh Phi đã lập tức bị gọi vào.

“Qua mấy ngày nữa, chú tôi sẽ ra tù.” Bạch Dạ Kình vừa nói vừa cởi áo khoác, cánh tay tùy ý gác lên một bên sô pha, hỏi: “Lần trước tôi bảo cậu điều tra con gái của phu nhân Lan Đình, bây giờ đã có tin tức gì chưa?”
“Đã có manh mối rồi.

Chắc không bao lâu nữa thì sẽ có tin tức chính xác.”
“Vậy có nghĩa là… cô em gái này của tôi vẫn còn sống?”
“Tin tức tạm thời là đã được người khác nhận nuôi, nhưng cho đến bây giờ đã nhiều năm như vậy, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không thì tạm thời vẫn chưa thể kết luận.”
Bạch Dạ Kình hơi gật đầu, ngồi xuống bàn làm việc, hai tay giao nhau, đặt trên mặt bàn: “Cho người nhanh chóng điều tra chuyện này! Tôi hy vọng có thể cho chú ấy một sự bất ngờ, cũng coi như là cho chú ấy một sự an ủi.”
“Được, tôi đi dặn dò ngay.” Lãnh Phi lên tiếng, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, anh ta dừng bước chân lại: “Đúng rồi, à… ông chủ, ngài bị thương sao?”
Lãnh Phi đặt chai thuốc mỡ vào trong tay ngài Tổng thống.

Bạch Dạ Kình nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi thẫm lại, sau đó ngẩng lên nhìn Lãnh Phi: “Ai đem đến đây?”
“Hôm nay lúc ăn cơm trưa, cô Hạ đã đưa cho tôi, nhưng theo ý của cô ấy là bảo tôi đừng nói cho ngài biết là do cô ấy đem đến.” Lãnh Phi trực tiếp khai ra toàn bộ, không hề có chút ý định giấu diếm.

Bạch Dạ Kình trầm ngâm một lúc, ánh mắt dừng trên chai thuốc mỡ một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Cuối cùng, anh chỉ vẫy vẫy tay: “Đi ra ngoài đi.”
Lúc Hạ Tinh Thần đang cố gắng làm việc, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Cô vừa vùi đầu tập trung phiên dịch tài liệu vừa nghe máy, nói bằng giọng công việc: “Xin chào, đây là văn phòng Tổng thống, xin hỏi ai vậy ạ?”
“Lên đây.”
Bên kia điện thoại lại chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản, giọng nói lại vô cùng quen thuộc.

Hạ Tinh Thần ngẩn ra một lúc, định hỏi gì đó, nhưng bên kia đã cúp điện thoại.

Cái người này!
Lời nói luôn luôn đơn giản dứt khoát như vậy!
Cô bất mãn lẩm bẩm, tắt điện thoại, sửa sang lại quần áo rồi ngoan ngoãn đi thang máy lên lầu.

Hạ Tinh Thần lên lầu, vẫn nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi mọi người như cũ.

Thư kí nữ của phòng thư ký ra đón cô: “Cô Hạ, xin hãy theo tôi qua đây.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, đi theo cô ấy về phía phòng làm việc của Tổng thống.

Thư ký nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau khi nghe được giọng nói của anh, mới nói: “Ngài Tổng thống, cô Hạ đến rồi.”
“Vào đi.”
Thư kí đẩy cửa ra, làm động tác “mời” với Hạ Tinh Thần.

Cô chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng đóng cánh cửa dày nặng.

Bạch Dạ Kình bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha đang lật xem tài liệu.

Trên cửa sổ sát đất không hề có một chút bụi bặm, sau buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp ngày đông xuyên qua cửa kính pha lê chiếu vào, mạ một lớp vàng kim chói mắt lên người anh.

Hạ Tinh Thần không dám nhìn lâu… Có một số người trời sinh giống như có ma lực, dù là không làm cả, chỉ yên tĩnh ngồi ở đó đã có thể dễ dàng khiến người khác không thể dời mắt.

Hạ Tinh Thần cúi người: “Ngài Tổng thống, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Đây là có ý gì?” Bạch Dạ Kình không nhìn cô, chỉ giương mắt liếc chai thuốc mỡ bị ném trên bàn trà.

Hạ Tinh Thần vừa nhìn thấy đã hiểu ngay.

Nhìn tình hình thì hoặc là Lãnh Phi không giấu được anh, hoặc là vốn dĩ không hề giúp cô giấu.

Nếu đã như vậy, cô dứt khoát thừa nhận nhận vậy: “Trên lưng anh có vết thương, tôi nghe Lãnh Phi nói anh không có đi khám bác sĩ, nên lúc đó đã mua cho anh.”
Là mua ngay lúc đó sao?
Đương nhiên là cô nói dối rồi.

Thực ra tối hôm qua lúc đi ra ngoài dạo, nhìn thấy tiệm thuốc, Hạ Tinh Thần đã đi vào theo bản năng.

Đợi đến khi đi ra, trong tay cô đã có thêm chai thuốc mỡ.

Có đôi lúc, khi một việc gì đó vướng bận trong lòng quá lâu, tự nhiên sẽ biến thành việc trong tiềm thức.

Bạch Dạ Kình bỏ tài liệu trong tay xuống, đột nhiên đứng dậy, từ trên nhìn xuống, mắt sáng như đuốc nhìn cô: “Không phải cô rất chán ghét tôi sao? Nếu đã chán ghét tôi như vậy, vì sao còn phải mua cái này cho tôi?”
Tim anh siết chặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Anh cũng không biết đáy lòng mình đang chờ đợi câu trả lời thế nào của cô.

Nhưng ít nhất anh biết, khi vừa mới nhìn thấy chai thuốc mỡ này, anh cảm thấy ngày hôm qua bị thương là rất đáng giá.

Hạ Tinh Thần lại không biết tâm tư của anh vào giờ phút này, chỉ lo lắng anh lại nổi giận với cô như lần trước, nên vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn “trêu chọc” anh…”
Cô mím môi, rồi tiếp tục nói: “Dù sao anh cũng là vì tôi nên mới bị thương, nếu lại bởi vì tôi mà miệng vết thương nhiễm trùng, lòng tôi cũng sẽ rất áy náy, cho nên tôi mới chuẩn bị thuốc này.”
Cho nên, cô tự mình đem thuốc mỡ đến đây, chỉ là bởi vì áy náy thôi sao? Chứ không phải là vì quan tâm anh!
Sự thất vọng bất chợt đánh úp vào trong lòng.

Tất nhiên là anh không hài lòng với câu trả lời này!
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhìn đến nỗi khiến cho da đầu Hạ Tinh Thần hơi tê dại, hơi không hiểu ý của anh.

Vào lúc cô cảm thấy sắp không chịu được nữa, thì nghe thấy anh mở miệng nói: “Chỉ là bởi vì áy náy?”
Anh nghiến chặt răng nói ra mấy chữ.

Hạ Tinh Thần không lên tiếng.

Trong mắt Bạch Dạ Kình, cô im lặng, chính là ngầm thừa nhận.

Đường cong gương mặt của anh căng lên, anh bỏ tay vào trong túi.

“Nếu đã như vậy, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng, hy vọng cô Hạ hãy giữ khoảng cách với tôi, và cả người của tôi…” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói lạnh đến nỗi không có chút độ ấm: “Nếu không muốn khiến người khác hiểu lầm, thì đừng làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm.”
Tự đáy lòng, anh chán ghét cảm giác bị một hành động nho nhỏ của cô tác động đến dâng lên cao, rồi lại bị cô đập mạnh xuống! Bạch Dạ Kình anh chưa bao giờ bị người khác khống chế cảm xúc như thế này!
Trong nháy mắt, cô ngây người.

Vì vậy……
Lời này của anh là… muốn cô cách xa anh, phủi sạch quan hệ với anh, đúng không?
Hạ Tinh Thần không biết mình đã đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng thống như thế nào, sau khi cô phục hồi lại tinh thần thì đã đi ra ngoài trước cửa rồi.

Cô cứng mình đứng ở đó, nặng nề thở ra một hơi buồn bực, nhưng ngực vẫn nghèn nghẹn như cũ, giống như có một cục bông đang chặn lại vậy.

Lãnh Phi đúng lúc đi ra từ phòng thư ký, gương mặt nghiêng đau buồn của cô lọt vào trong mắt anh ta, anh ta lo lắng hỏi một câu: “Cô Hạ, cô không sao chứ?”
Cô hoàn hồn, kéo môi cười cười: “Không sao.

Tôi đi xuống trước đây.”
Nụ cười muốn bao nhiêu gượng ép có bấy nhiêu gượng ép.

Lãnh Phi nhìn ra được.

anh ta thở dài.

Sao anh ta cảm thấy hai ngày này, người trên toàn thế giới đều có tâm trạng tệ thế nhỉ?
“Tôi đưa cô xuống.” Lãnh Phi làm động tác “mời”.

Hạ Tinh Thần gật gật đầu, yên lặng đi về phía trước.

Trong phòng làm việc.

Bạch Dạ Kình ngồi ở đó, đốt điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi lại phun mạnh ra.

Lồng ngực anh thật là buồn phiền.

Tầm mắt của anh nhìn chằm chằm chai thuốc mỡ kia, trong đầu trước sau vẫn hiện ra vẻ mặt đau lòng của cô trước khi rời đi, ngực anh âm ỉ đau.

Cô cũng thật giỏi! Rõ ràng là cô kích thích anh, vứt bỏ anh trước, sao kết quả lại giống như là anh bắt nạt cô, làm tổn thương cô vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui