Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Cô lắc đầu không chịu đưa cho anh: “Anh đừng xem…”

“Đưa cho anh.”

Trì Vị Ương chắc chắn không thể lay chuyển được anh. Cắn chặt môi, chỉ có thể để anh cầm lấy điện thoại di động. Cô giằng co một cách tuyệt vọng, nhưng không thể chống lại sức mạnh của anh.

Phó Dật Trần cầm lấy điện thoại, nhìn một cái, ngay lập tức hiểu tại sao cô ấy lại có phản ứng như vậy.

Trong tin nhắn là một bức ảnh. Trong bức ảnh là cơ quan sinh dục nam dính đầy máu.

Máu tươi đầm đìa.

Anh hơi chấn động, vô thức nhớ tới quá khứ của mình, đột nhiên cảm thấy dạ dày mình khó chịu. Ngay sau đó, anh đột nhiên lao vào nhà vệ sinh. Trì Vị Ương đứng ở đó, chỉ nghe thấy âm thanh nôn mửa của anh ở bên trong.

Cô ấy sửng sốt trong vài giây, tiếp đó vội vàng ôm lấy hộp khăn giấy đi vào. Nhìn thấy anh nôn mửa đến mức mệt lạ, cô đau lòng đến mức lục phủ ngũ tạng muốn trộn lẫn vào với nhau.

“Anh lau một ít đi.” Cô ấy đưa khăn giấy cho anh, nhịn sự chua xót ở chóp mũi. Cô không thể khóc, ít nhất, không thể khóc ở trước mặt anh được.

Cô quay đầu lại cầm cốc hứng nước: "Anh súc miệng đi, súc miệng xong sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Phó Dật Trần súc miệng, cô cẩn thận vỗ vào lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh cảm thấy khá hơn chưa? Còn khó chịu không? Anh có muốn ăn chút gì đó hay uống thuốc không?”

Không có câu trả lời.

Anh bất ngờ quay lại ôm cô thật chặt.

Trì Vị Ương cũng hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng giơ tay ôm lấy anh. Cái ôm rất chặt, giống như đem hết sức mạnh của mình để truyền cho anh.

“Có phải làm em sợ rồi không?” Rất lâu sau, cuối cùng anh mới lên tiếng.

Nghe giọng điệu, anh có lẽ đã bình tĩnh hơn nhiều.

Trì Vị Ương cố kìm nén sự đau lòng, kìm lại nước mắt, cười lắc đầu: “Không, em không sợ.”

“Không sợ thì tốt.” Phó Dật Trần cũng mỉm cười: “Có thể là trò đùa dai của bệnh nhân mắc bệnh nhưng chưa được chữa khỏi, em đừng để trong lòng.”

Cô khịt mũi, “Vâng” một tiếng, gật đầu.

Nhưng, làm sao cô lại không biết anh chỉ đang an ủi mình? Mặc dù hiện nay mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân đang căng thẳng nhưng mối quan hệ giữa anh và bệnh nhân luôn được xử lý rất tốt. Hầu hết các bệnh nhân đều biết ơn anh ấy, vậy làm sao có thể...

Cô đột nhiên không muốn suy nghĩ thêm nữa, chỉ là vô thức ôm anh chặt hơn.

Lần này, cô sẽ không để ai làm tổn thương anh nữa...

Tuyệt đối không thể!

...

Dưới lầu trong bệnh viện.

“Hoa này để dưới xe đi, chúng ta đừng mang chúng lên phòng bệnh.”

“Ừm.” Bạch Dạ Kình gật đầu, đeo khẩu trang, khóa cửa xe lại.

Hạ Tinh Thần dường như nhớ tới điều gì đó, lại quay trở lại: “Anh mở cửa xe ra đi, em muốn lấy ít đồ.”

“Em lấy gì vậy?” Anh vừa hỏi vừa bấm điều khiển từ xa.

Cửa xe mở ra. Hạ Tinh Thần khom người chui vào, vui vẻ lắc lắc hai cuốn sổ màu đỏ trong tay.

Bạch Dạ Kình gật đầu: “Anh đã bắt cóc con gái của hai người họ, vì vậy cũng nên nói chuyện với họ một lát. Nhưng mà…”

Anh dừng lại một lát.

"Nhưng mà cái gì?"

Bạch Dạ Kình khoác tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô: “Nhưng mà, anh nên gọi bọn họ là ba mẹ, hay chú thím?”

"..." Hạ Tinh Thần cũng ngừng lại. Đây thực sự là một câu hỏi khó trả lời.

Trước khi Bạch Dạ Kình bước vào phòng bệnh, anh đã đi dạo trước cửa tiệm trái cây một lượt, mua hoa và trái cây. Anh sẽ đến bệnh viện bất cứ khi nào rảnh, nhưng những thứ này lần nào tới anh cũng không thiếu. Hạ Tinh Thần rất cảm ơn sự chu đáo của anh.

Vừa lên tầng, Bạch Dạ Kình vừa nói chuyện với cô.

Hạ Tinh Thần ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời: “Em còn tưởng rằng anh đã quên mất chuyện này.”

“Mới qua Tết Nguyên đán, các bộ phận mới bắt đầu làm việc nên khá bận rộn”.

Hạ Tinh Thần cảm thấy hơi đau lòng. Cô cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Không phải em đang trách anh.”

Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy tay anh, trái lại, nắm nó vào trong lòng bàn tay: “Chuyện của em anh đều để trong lòng.”

Mỗi một mảnh đều không rơi.

Giọng điệu rất nhẹ, nói rất thản nhiên. Giống như chỉ là thuận miệng nhắc tới.

Trong lòng của Hạ Tinh Thần cảm thấy ấm áp. Ngón tay vô thức vuốt qua vuốt lại trên mu bàn tay anh, chỉ cảm thấy thỏa mãn. Cô chắc phải may mắn ba đời, mới có thể gả cho một người đàn ông như vậy.

...

Ở trong bệnh viện khá lâu, Bạch Thanh Nhượng đã tỉnh, tình trạng của phu nhân Lan Đình cũng ổn hơn. Ít nhất thì nhìn bề ngoài tình trạng rất tốt.

Bạch Dạ Kình ngồi ở bên cạnh gọt trái cây cho hai người lớn tuổi, Hạ Tinh Thần thì cẩn thận cắm hoa tươi vào trong bình.

Anh gọt vỏ hai quả, cắt ra rồi lần lượt đưa tới trước mặt hai vị trưởng bối. Ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt của hai vị trưởng bối, dường như là đang suy nghĩ gì đó, sau đó đột nhiên cung kính nói: “Ba, mẹ, hai người ăn trái cây đi.”

Hạ Tinh Thần đang cắm hoa bách hợp, nghe thấy hai tiếng xưng hô này trong lòng sửng sốt đánh rơi cả cành bách hợp trong tay xuống đất.

Bạch Dạ Kình nhìn cô, đứng dậy nhặt bông hoa lên: “Đồ ngốc.”

So với sự hoảng hốt của cô, anh lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh như vậy…Quả thật là mặt dày!

Hạ Tinh Thần bối rối nhìn anh, anh không sao, nhưng cô thì lại đỏ mặt.

Ở bên kia, phu nhân Lan Đình và Bạch Thanh Nhượng đang ngồi trên ghế sa lông, đột nhiên nghe thấy xưng hô xa lạ này, cũng hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại vui mừng mỉm cười nhìn nhau, bình tĩnh tiếp nhận chuyện vừa rồi.

Hạ Tinh Thần cảm thấy, cô là người có tố chất tâm lý kém nhất ở trong nhà.

“Hôm nay đi đăng ký kết hôn rồi sao?" Bạch Thanh Nhượng hỏi.

Bạch Dạ Kình gật đầu: “Vâng, ba.”

Bạch Thanh Nhượng mỉm cười, khuôn mặt vốn dĩ ốm yếu của ông ấy trông tươi tỉnh hơn nhiều. Ông ấy nghiêng người về phía trước: “Sổ đăng ký đâu lấy ra cho ba nhìn một lát.”

Bạch Dạ Kình rất trân trọng, hiếm khi anh đưa cuốn sổ kết hôn bằng hai tay một cách trân trọng như vậy. Hai vị trưởng bối, mỗi người xem một cuốn.

Ngón tay của Lan Đình nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, sau đó nhìn cô con gái bên cạnh, trong hốc mắt không kìm được mà hiện lên một làn sương mỏng.

“Mẹ.”

Hạ Tinh Thần biết tâm trạng của bà ấy đang rất phức tạp, vì vậy cô đưa tay về phía bà ấy. Phu nhân Lan Đình nắm lấy tay cô: “Con trưởng thành rồi, bây giờ đã là mẹ của hai đứa con, con gả cho một người tốt như Bạch Dạ Kình. Mẹ và ba con nếu có chuyện gì thì cũng có thể an tâm ra đi.”

Những lời nói này, khiến lòng của Hạ Tinh Thần giống như bị kim châm: “Mẹ nói gì vậy!”

Bạch Thanh Nhượng gấp cuốn sổ màu đỏ lại, dặn dò Bạch Dạ Kình: “Con phải đối xử thật tốt với Tinh Thần của chúng ta.”

Bạch Dạ Kình ngẩng đầu nhìn Hạ Tinh Thần, sau đó trịnh trọng đảm bảo: “Ba yên tâm.”

"..." Người này, gọi đến nghiện rồi! Hạ Tinh Thần cảm thấy không được tự nhiên, lại hơi xấu hổ: “Hay là, anh vẫn cứ gọi là “Chú Hai” đi. Nghe thật sự không được tự nhiên.”

“Nghe nhiều rồi sẽ quen.” Bạch Dạ Kình không cảm thấy mất tự nhiên tí nào.

"Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, đương nhiên phải gọi là “Ba”." Phu nhân Lan Đình nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui