Ông Bạch đặt giấy chứng nhận kết hôn xuống, nhìn lão phu nhân một cái. Hai người vợ chồng mười mấy năm, vẫn còn khá hiểu ý nhau. Ông Bạch tuy không nói toạc ra, nhưng lão phu nhân đã gọi thím Lâm đến, thì thầm dặn dò bên tai bà. Bên kia, Thẩm Mẫn cũng quay người rời đi.
Hạ Tinh Thần mơ màng, không biết ba vị trưởng bối này là ý gì, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, thím Lâm và Thẩm Mẫn đã quay lại.
Trên tay hai người có thêm vài bao lì xì.
Ông Bạch lấy một cái, nhìn Hạ Tinh Thần ngồi trước mặt mình. Ông không nói chuyện, Hạ Tinh Thần cũng không nói chuyện, cả hai người đối mắt nhìn nhau, chỉ ngồi đó trừng mắt.
Lúc cô đang cảm thấy vừa khó hiểu vừa gượng gạo, Thẩm Mẫn đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Tinh Thần, còn ngây ở đó làm gì! Mau kêu người đi!”
“Hả? À. Bác…” Cô gần như gọi theo bản năng. Vừa dứt lời, mới phát hiện có gì đó không đúng, ngay cả bản thân cũng cảm thấy nhục chết đi được. Muốn lập tức đổi xưng hô, nhưng lại không kịp nữa rồi.
Ông Bạch trừng cô: “Bác?”
Thẩm Mẫn nhắc nhở: “Sắp kết hôn rồi, phải đổi xưng hô thôi.”
Sao Hạ Tinh Thần không biết chứ? Nhưng… vẫn cảm thấy khó xử, cũng không biết rốt cuộc khó xử vì điều gì nữa.
Cô cắn môi, một lúc sau, mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba.”
“Cái gì? Nhỏ tiếng quá, nghe không rõ.” Ông Bạch cố ý làm khó cô, đặt tay lên tai, hỏi lại.
“Được rồi, ba muốn nghe thích nghe, sau này có rất nhiều cơ hội để nghe, chỉ sợ ba nghe chán thôi.” Bạch Dạ Kình biết cô dễ xấu hổ, không muốn làm khó cô, đưa tay lấy bao lì xì trên tay ông Bạch đặt vào tay Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần không to gan như anh, cứng đơ tại chỗ, vẫn không dám nhận.
Ông Bạch giận đến nỗi trợn to mắt, thằng nhóc thối này, dám ở trước mặt con dâu làm mất uy nghiêm của ông. “Người này mới gả vào thôi, mày đã che chở nó như vậy, có phải quá lộng hành rồi không!”
Ông Bạch vô cùng ghen tỵ.
Bạch Dạ Kình nhanh chóng tiếp lời: “Người chưa đến hai mươi bốn tuổi, sắp sinh cho con hai đứa con rồi, con không che chở cô ấy thì che chở ai?”
Hạ Tinh Thần nghe vậy vô cùng sợ hãi, nhưng Thẩm Mẫn đứng kế bên lại tràn đầy vẻ vui mừng. Con gái của mình, mắt lựa chọn con rể rất tốt. Sau này, trở về Lương Thành, cũng không cần quá lo lắng cho họ nữa.
Ông Bạch trừng con trai.
Hạ Tinh Thần sợ ông không vui, lập tức ngoan ngoãn, lớn tiếng gọi một tiếng: “Ba.”
“Con xem, vợ con hiểu chuyện hơn con nhiều!” Ông Bạch lúc này mới hài lòng, nhưng vẫn không quên dạy dỗ con trai vài ba câu.
Bạch Dạ Kình cũng không mấy để tâm. Biết ba nhìn mình không vừa mắt, đặc biệt trước kia có làm trái ý ông nhiều lần, thì sẽ càng nhìn càng không vừa mắt.
Bên này, lão phu nhân cười híp mắt: “Bên này thì sao?”
Sau khi gọi một tiếng “ba”, Hạ Tinh Thần cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều. Đặc biệt là gương mặt tràn đầy nụ cười của lão phu nhân, không uy nghiêm như ông Bạch, vì thế tiếng gọi “mẹ” tự nhiên hơn nhiều.
Lão phu nhân đưa bao lì xì cho cô. Thẩm Mẫn cũng lần lượt cho hai người một bao lì xì.
Cuối cùng, vành mắt có chút ửng đỏ nắm lấy tay hai người, lời là nói với Bạch Dạ Kình: “Mẹ biết con đối xử tốt với Tinh Thần, trước đây Tinh Thần chịu khổ không ít, sau này… mẹ giao nó cho con, con phải đối xử thật tốt với nó.”
Bạch Dạ Kình cam đoan thêm một lần, long trọng như khi nãy ở bệnh viện.
Cả nhà cùng ăn cơm trưa, Bạch Dạ Kình nói với mọi người về chuyện chú hai anh, không, phải là kế hoạch hôn lễ của cha vợ mẹ vợ mới đúng, mọi người đều gật đầu tán thành.
Giữa buổi Thẩm Mẫn nói: “Bây giờ ngày mười lăm đã qua rồi, mẹ định về Lương Thành. Mấy ngày nay hai con cũng phải lo chuyện tổ chức hôn lễ, xem ra sẽ rất bận, mẹ không ở đây làm phiền tụi con nữa. Khoảng thời gian này, thật sự phiền bà sui gia và ông sui gia rồi.”
Thẩm Mẫn khách sáo nói.
Mấy ngày nay sống ở Chung Sơn rất tự tại.
Vốn dĩ cho rằng lão tiên sinh và lão phu nhân nhà họ Bạch không phải loại người dễ gần. Đặc biệt cái lần ở cục dân chính, còn chính mắt thấy bộ dạng vô tình không chút nể mặt của lão tiên sinh, vì để ngăn cản hai người bất chấp ra tay đánh con trai mình, nhưng sau khi sống chung mới nhận ra thật sự không thể nhìn người mà bắt hình dong.
Lão tiên sinh cũng rất thích giả vờ, điển hình loại người ngoài lạnh trong nóng. Lão phu nhân vẫn luôn vô cùng nhiệt tình.
Vì thế…
Khi lão phu nhân nghe xong lời này, lập tức đặt đũa xuống, vội vàng níu giữ: “Phiền phức cái gì chứ! Bà ở đây, tôi mỗi ngày không biết vui cỡ nào. Cả ngày ở nhà không nói được lời nào với ông Bạch, chỉ có thể trò chuyện với bà. Chuyện lặt vặt trong nhà, nói với lão gia, lão gia còn chê tôi nói nhiều nữa! Tôi thấy, bà đừng đi nữa, ở đây luôn, hai mình có thể bầu bạn. Một mình bà sống ở Lương Thành, Tinh Thần và Dạ Kình cũng sẽ không yên tâm, đứng chứ?”
Lúc lão phu nhân nói ra những lời này, bà nhìn sang hai tiểu bối ngồi đối diện.
Họ chưa kịp mở miệng, Hạ Đại Bạch đã đặt đũa xuống, chạy “tùng tùng” qua nắm lấy vách áo của Thẩm Mẫn: “Bà ngoại, bà đừng đi, Đại Bạch sẽ rất nhớ rất nhớ bà…”
Thẩm Mẫn nghe thế, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bế thằng bé lên, để nó ngồi lên đùi mình: “Nhưng nhà của bà ngoại ở Lương Thành.”
“Không sao mà, bà dọn nhà qua bên đây là được. Tiểu Bạch nhất định sẽ có cách.”
“Bà xem, ngay cả Đại Bạch cũng quyến luyến bà, bà đừng đi nữa.” Lão phu nhân ở bên cạnh khuyên phụ.
Hạ Tinh Thần đích thực không yên tâm bà một mình trở về Lương Thành. Đặc biệt hiện tại sức khỏe của phu nhân Lan Đình và Ông hai Bạch ngày càng kém, cô càng nhận ra thời gian cả nhà sống với nhau từng ngày ít đi, trong lòng cô sợ có một ngày sức khỏe Thẩm Mẫn cũng ngày càng kém. Dẫu sao, cô cũng có chút nguy cơ ngầm, lúc trước có làm qua một cuộc phẫu thuật tim, ai cũng không thể đảm bảo sẽ không tái phát.
“Mẹ, nếu mẹ cảm thấy ở đây không tiện, không bằng dọn ra ở chung với con và Bạch Dạ Kình đi.” Hạ Tinh Thần nói: “Chúng con sẽ dọn ra phủ Tổng thống, đến lúc đó có một căn nhà mới. Mẹ ở chỗ chúng con là thích hợp nhất.”
Thẩm Mẫn đương nhiên không muốn quấy rầy hai người họ. Vợ chồng đều có thích có không gian riêng của mình.
Lão phu nhân cũng nói: “Hai tụi con mới kết hôn, không nên sống ở chỗ tụi con. Mẹ nói rồi, ở chỗ mẹ đi. Ít nhất cũng phải ở đây cho đến lúc Tinh Thần sinh đứa thứ hai! Bằng không, đến khi nó kết hôn, rồi sau đó đến nó sinh con, bà phải chạy qua đây, đi tới đi lui, không phải tự giày vò sao? Lão gia, ông nói đúng không?”
Lão gia nói: “Bà nói gì cũng đúng.”
“Đấy! Mọi người đều muốn giữ bà lại, bà đừng đi nữa.” Lão phu nhân rất tích cực khuyên nhủ.
Bạch Dạ Kình cũng ở bên cạnh nói giúp: “Mẹ, mẹ ở lại đi. Mẹ con thường ngày rất lẻ loi. Mẹ cũng thấy ba con bình thường khó gần cỡ nào rồi, mẹ ở đây, mẹ con còn có thể kiếm mẹ nói xấu ba con.”
“Thằng nhóc thối!” Ông Bạch hận không thể ném đũa vô mặt nó.
Lão phu nhân nói: “Đúng vậy, vẫn là Dạ Kình của mẹ hiểu mẹ nhất.”
Ông Bạch hứ vài cái. Hai mẹ con này, mỗi người một câu, không phải rõ ràng đang ăn hiếp ông sao?
Tình cảm sâu đậm khó từ chối, cuối cùng Thẩm Mẫn vẫn quyết định ở lại. Nhưng cũng không ở cho đến khi hai người họ sinh con, chỉ có thể ở cho đến khi họ tổ chức hôn lễ.