Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Editor: May

Hảo hán không ăn mệt trước mắt, tuy rằng không rõ vì sao Phong Thánh nắm không buông như vậy, nhưng anh lại không có khả năng nhìn chằm chằm cô 24 giờ, về sau cho dù cô ăn, anh cũng không có khả năng biết.

Trong không khí hơi hòa hoãn một chút, tiếng chuông đột ngột vang lên, Lạc Ương Ương lấy di động ra mới vừa nhìn thấy người gọi là Vưu Vưu, di động đã bị Phong Thánh đoạt đi rồi.

Phong Thánh trực tiếp cúp cuộc gọi của Vưu Vưu, sau đó tắt máy, tiện tay ném di động của Lạc Ương Ương lên ghế ngồi.

“Anh!” Một loạt động tác bá đạo độc tài như thế của Phong Thánh, rốt cuộc chọc giận Lạc Ương Ương, “Phong Thánh! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Nước giếng không phạm nước sông rất tốt, cô lại không trêu chọc anh, chỉ ăn một bữa xâu nướng mà thôi, anh có tật xấu sao.


“Cô ta là ai?” Phong Thánh làm lơ phẫn nộ của Lạc Ương Ương, hỏi.

Lạc Ương Ương nhấp cái miệng nhỏ, buộc chính mình nhìn thẳng mắt lạnh của Phong Thánh, trừng mắt nhìn anh.

Không thể hiểu được bắt đi cô còn chưa tính, còn làm lơ nhân quyền của cô như vậy, xem cô thành cái gì.

“Không nói?” Phong Thánh nghiêng thân trên về phía Lạc Ương Ương, mắt lạnh phát ra ra ánh mắt nguy hiểm.

Lưng Lạc Ương Ương phát lạnh, không tự giác lui một chút, phía sau lưng trực tiếp liền để tới trên cửa xe.

Trên người Phong Thánh tản mát ra cảm giác áp bách quá cường đại, ở dưới mặt lạnh không giận tự uy của anh, Lạc Ương Ương lại túng, môi phấn khẽ mở: “Vưu Vưu, bạn tốt từ nhỏ đến lớn của tôi.”


Tuy rằng Lạc Ương Ương trả lời vấn đề, nhưng Phong Thánh không đình chỉ hành động dựa về phía cô, mãi cho đến khóa cô ở giữa cửa xe và anh.

“Cô ta biết cô thích Phong Ngật?” Phong Thánh nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương, ngữ điệu lạnh lẽo ám trầm, ý vị không rõ.

Trong lòng Lạc Ương Ương cả kinh, lông mi như cánh quạt hung hăng run một chút, yên lặng xoay mặt đi, không dám nhìn Phong Thánh: “Ai nói tôi thích Phong Ngật? Anh đừng nói bậy.”

Cô cho rằng, Phong Thánh là nghe được câu nói kia của Vưu Vưu, dù sao giọng nói ngay lúc đó của Vưu Vưu không tính là quá nhỏ.

Hành vi né tránh của Lạc Ương Ương, làm ánh mắt Phong Thánh nháy mắt trầm như giếng cổ vạn năm, u ám đến sâu không lường được.

Phong Thánh lạnh lùng nhìn cổ nhỏ đường cong duyên dáng của Lạc Ương Ương, ngẫu nhiên thoáng hiện ở dưới đèn đường, anh có thể rõ ràng nhìn thấy dấu hôn ái muội anh lưu lại vào tối hôm qua.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận