Vũ Tiểu Kiều đích thân đem tiền tới bệnh viện.
Cuối cùng cô cũng gặp được ông chủ sòng bạc bị mẹ cô làm “bị thương nặng”.
Chẳng qua đối phương chỉ bị đâm vào cánh tay, may năm mũi mà lại đòi bồi thường đến ba triệu tết
Vũ Tiểu Kiều biết chắc chắn ông chủ sòng bạc này có người bên cảnh sát, nếu không cảnh sát cũng sẽ không để cho họ giải quyết riêng chuyện này.
Tuy trong lòng không phục nhưng cô cũng chỉ đành nhẫn nhịn đưa ba triệu tệ cho ông chủ sòng bạc.
Ông chủ sòng bạc cầm được tiền thì cười ha hả: “Đưa tiền sớm thì chúng ta cũng sớm giải quyết xong chuyện này rồi! Nế mặt số tiền này, tôi không tính toán với mấy người nữa.”
Ông chủ sòng bạc cầm điện thoại lên gọi người bên cảnh sát thả người ra.
một cuộc, bảo
Ông chủ sòng bạc đi tới gần Lí Thành Sơn nhỏ giọng cảnh cáo: “Lí Thành Sơn, lần này xem như ông thức thời! Nhưng ông đừng quên ông vẫn còn nợ tôi một khoản vay nặng lãi đấy, tốt nhất là nhanh trả hết đi! Nếu không ông chẳng may mắn chỉ vào đồn cảnh sát như bà vợ ông đâu!”
“Vâng vâng vâng.” Lí Thành Sơn liên tục gật đầu cúi mình.
“Vay nặng lãi gì?” Vũ Tiểu Kiều chưa nghe rõ nên muốn chạy tới hỏi cho ra lẽ nhưng bị Lí Thành Sơn kéo lại.
“Cái gì mà vay nặng lãi gì? Không có chuyện gì! Mày nghe nhầm rồi!”
“Ba, không phải ba còn vay bên ngoài chứ?”
“Không có, không có.” Lí Thành Sơn nhanh chóng phủ nhận, ảnh mặt thì lại toát ra vẻ hèn mọn nhìn Vũ Tiểu Kiều từ trên xuống dưới đánh giá
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều giật thót, vội vã xoay người tránh ảnh nhìn của ông ta.
“Ba nhìn cái gì!”
“Tiểu Kiêu, mày đến Kim Sa Than đã làm những gì? Sao bên kia lại đưa mày nhiều tiền như vậy?” Lí Thành Sơn sở cắm, mắt ánh lên tia nhìn ngấm ngầm mưu tính.
Nhắc đến Kim Sa Than thì tim Vũ Tiểu Kiều lại hằng đi một nhịp: “Không làm gì cả!”
“Không làm gì cả mà bên kia đưa mày ba triệu tệ ă? Mày lừa ai đây!”
“Con lại muốn hỏi ba, rốt cuộc ba với hộp đêm Kim Sa Than có chuyện gì?”
Ảnh mặt Lí Thành Sơn lóe lên.
“Gì mà có chuyện gì? Tao… Tao không biết mày đang nói gì! Trước giờ tao chưa từng đến hộp đêm Kim Sa Than, chỗ đó tạo đi không nổi!”
“Nếu đã không biết thì đừng nhắc nữa! Con không muốn để mẹ biết chuyện này! Từ nay về sau, ba cũng đừng hòng lợi dụng con nữa!”
Trong đầu Vũ Tiểu Kiều đột nhiên lại hiện lên hình ảnh người đàn ông kia, trong căn phòng tối om như mực, anh nhỏ giọng nói với cô “Chỉ cần cô nói kế hoạch của ông chủ cô cho tôi biết thì cô muốn bao nhiêu tiền chỉ cần nói một tiếng”
Anh thật sự dễ dàng đưa ba triệu tệ cho cô như vậy?
Có khi nào anh sẽ lại tìm đến gây rối cô không?
Vũ Tiểu Kiêu vòng qua Lí Thành Sơn đi ra khỏi bệnh viện.
Lí Thành Sơn đi theo phía sau, đôi mắt cứ luôn nhìn dò xét Vũ Tiểu Kiều, cúi đầu lẩm bẩm: “Không ngờ con nhóc này lại đáng giá như vậy.
Lí Thành
Sơn vuốt cảm, nhếch môi cười.
Ánh mắt ông ta nhìn Vũ Tiểu Kiều hệt như đang nhìn một núi vàng, trong lòng ông ta nghĩ con gái nuôi nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc bảo đáp cho ông ta rồi.
“Tiểu Kiều à, từ nhỏ ba thương con nhất
Vũ Tiểu Kiều quay đầu liếc Lí Thành Sơn: “Đừng có ý định gì với con!”
“Được được được!” Lí Thành Sơn liên tục đồng ý.
Vũ Tiểu Kiều chưa đi được mấy bước thì điện thoại đã reo lên, là điện thoại của dì Trương.
“Cô chủ à, Tùng Tùng lại bị co giật rồi! Chuyện của bà chủ giải quyết thế nào rồi? Phu nhân không có ở nhà, Tùng Tùng nhiều lần phát bệnh, tình hình không tốt lắm.”
“Cô chủ, cô nhanh chóng đón bà chủ về đi, tôi sợ tôi trông không nổi Tùng Tùng.
Sức lực của cậu ấy quá mạnh, cử chạy ra ngoài mãi.”
Giọng nói đầy lo lắng của dì Trương hệt như một ngọn lửa thiêu đốt trái tim Vũ Tiểu Kiều đau nhói.
“Cháu lập tức đi đón mẹ, dì nhất định phải trông chừng anh trai, đừng để anh ấy chạy ra ngoài!”
“Cô chủ, cô nhất định phải nhanh lên.”
Vũ Tiểu Kiều ngắt máy rồi vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện
Lúc cô chạy đến cửa kéo hồng ngoại cảm ứng tự động của bệnh viện thì vừa hay gặp một đoàn lãnh đạo cao cấp của bệnh viện nồng nhiệt tiếp đón một vị quý khách.
Người đàn ông đó mặc một bộ vest đen, thân hình cao lớn, toàn thân toát ra vẻ tôn quý của một vị vương giả.
Vũ Tiểu Kiều đang vội nên không có tâm trạng để ý đến người đàn ông cao lớn tuấn tú kia.
Cô thấy cửa mở thì khẩn trương chạy ra ngoài.
Suýt chút thì cô tông trùng người đàn ông khôi ngô mặc vest đen kia, cô luôn miệng nói “Xin lỗi” rồi không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng ra khỏi cổng bệnh viện.
Viện trưởng Tôn của bệnh viện Đức An giận đến xanh mặt “Người kiểu gì vậy! Không phải đã thu xếp cả rồi sao?” Vài tên vệ sĩ bị dọa đến vội vàng giải thích: “Chúng tôi thật sự đã thu xếp cả rồi nhưng không ngờ lại có người xông ra.
“Thật sự xin lỗi vì đã đụng phải cậu Thần, là sơ sót của tôi, sơ sót của tôi.” Viện trưởng cuống quít cúi đầu xin lỗi.
Tịch Thần Hạn chỉ cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ quen thuộc lướt qua mình như một cơn gió.
Cô gái kia đã chạy xa rồi nhưng mùi hương dịu nhẹ đó vẫn vấn vương mãi trước mũi anh không hề tan đi
Tim anh chợt siết chặt, anh từ từ quay đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu đã chạy xa, mái tóc cột đuôi ngựa xinh đẹp bay bay sau đầu cô, áo sơ mi trắng quần jean dưới ánh mặt trười khiến người nhìn cảm thấy thuần khiết tươi mát.
Đôi người đen của Tịch Thần Hạn dẫn dẫn nheo lại.
Lại là cô l
Vậy mà lại đụng nhau ở bệnh viện.
Nhưng cô gái này thật sự không nhìn thấy anh sao? Hay là vì thu hút sự chú ý của anh nên mới cố ý chạy ngang qua người anh?
Hết lần này đến lần khác gặp cô gái này, anh không thể dùng từ trùng hợp để giải thích.
Trong lòng Tịch Thần Hạn cười nhạt, trên khỏe môi nở nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt càng thêm sâu hút.
Lần này Tịch Thần Hạn đến bệnh viện là để khảo sát tình hình của bệnh viện.
Gần đây sức khỏe của quý bà nhà họ Tịch, cũng chính là bà nội của Tịch Thần Hạn không được tốt lắm nên cần phải đến bệnh viện tịnh dưỡng vài này.
Anh đã chọn vài bệnh viện tư cao cấp tốt nhất của thành
Kinh Hoa, bệnh viện Đức An này trực thuộc tập đoàn Tô Thị có quy mô lớn nhất và môi trường tốt nhất thành phố.
Nhưng lại không ngờ lại để xảy ra một lỗi cơ bản như vậy trong lúc quan trọng khi anh đi khảo sát tình hình.
Dựa theo tính cách kén chọn đến mức bởi lông tìm vết của Tịch Thần Hạn thì bệnh viện Đức An đã bị gạch khỏi danh sách cân nhắc cho vào sổ đen.
Đông Thanh nói với viện trưởng: “Viện trưởng Tông, bệnh viện từ cao cấp như Đức An không nên để xảy ra tình trạng lộn xộn giữa sảnh lớn.
Nếu lão phu nhân nhập viện cũng có người không hiểu quy tắc như vậy, tông vào lão phu nhân thì ai chịu trách nhiệm nổi!”
Viện trưởng Tôn sợ đến nỗi lau mồ hội: Tôi bảo đảm chuyện thể này sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa! Tôi chắc chắn sẽ quản lý nghiêm khắc trật tự trong nội bộ bệnh viện, mong cậu Thần tin tưởng bệnh viện chúng tôi.”
Đông Thanh lại nói.
“Không cần đâu viện trưởng Tôn, lão phu nhân thích nhất là sự yên tĩnh, chúng tôi sẽ đổi một bệnh viện khác.”
Đông Thanh đang chuẩn bị dẫn theo đảm vệ sĩ rời khỏi bệnh viện.
Tịch Thần Hạn đột nhiên giơ tay: “Ở đây đi.”
Lời quyết định dứt khoát của anh khiến xung quanh yên tĩnh ngay tức khắc.
Đông Thanh nhíu mày khó hiểu, rõ ràng anh ta nhìn thấy vẻ mặt của cậu Thần là vẻ mặt hoàn toàn không vừa lòng.
Nếu như thường ngày thì nhất định sẽ quay người bỏ đi, sao hôm nay thái độ lại khác như vậy?
Tịch Thần Hạn nhìn vườn hoa xinh đẹp được thiết kế tỉ mỉ qua lớp cửa kính to lớn, môi khẽ mỉm cười.
“Công tác xanh hóa rất tốt, bà nội thích hoa có nên sẽ thích ở đây.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng anh lại nghĩ sao Vũ Tiểu Kiều lại xuất hiện ở bệnh viện?
Người nhà cô nhập viện sao?
Ánh mắt thăm thẳm lạnh lùng của anh dần dần nhìn xa ra phía ngoài bệnh viện nhưng đã không còn nhìn thấy bóng hình của Vũ Tiểu Kiều đầu nữa…