Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng


Khi Cung Cảnh Hào sắp hôn lên môi Vũ Tiểu Kiều thì anh ta lại nhanh chóng đẩy Vũ Tiểu Kiều ra, anh ta dùng chút lý trí cuối cùng để kiềm chế sự kích động của bản thân.

“Không được!”
“Không thể được!”
“Mình không được làm như vậy!”
Anh ta nhìn Vũ Tiểu Kiều xiêu vẹo ngã sang một bên, nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp hoạt báo và quật cường nhẫn nhịn hàng ngày của cô, còn có nụ cười khiến người khác cảm thấy ấm áp như ánh sáng mặt trời của cô!.

Cô rất thánh thiện, một tiên nữ không mảy may dính một hạt bụi bẩn nào.

Cho dù cô bị anh ta ghét, nhưng anh ta cũng sẽ không nhúng chàm cô.

Cho dù đã từng không chỉ một lần, anh muốn kéo cô vào địa ngục, trở thành loại người giống như anh ta, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ lợi dụng lúc cô gặp khó khăn.

Cung Cảnh Hào từ dưới đất bò lên, anh ta dựa theo trí nhớ của mình tìm cây nước uống, anh ta hứng hai cốc nước lớn, anh ta uống một cốc để hạ hoả, một cốc còn lại hắt thẳng lên người Vũ Tiểu Kiều.

Anh ta tưởng rằng như vậy có thể khiến Vũ Tiểu Kiều tỉnh táo hơn một chút, nhưng Vũ Tiểu Kiều chỉ hừm hai tiếng, liền không có ý thức.

Anh ta mượn ánh trăng mờ ảo nhìn gương mặt ướt sũng của cô, những sợi tóc dài dính lên mặt, trên lông vi cong vút cũng có một giọt nước đọng lại, cô chớp chớp một cái giọt nước mắt đó liền rơi vào trong khoé mắt cô, từ từ rơi trượt xuống cái cằm xinh đẹp của cô!.

.

Nhìn đôi môi hơn mím lại của cô, nhìn cổ áo hơi lộ ra, xương quai xanh xinh đẹp và gợi cảm.

Sức lực trong cơ thể của Cung Cảnh Hào lại một lần nữa trở lại, tấn công từng sợi thần kinh của anh ta, khiến anh ta càng lúc càng khó có thể kiểm soát được.

Anh ta nhanh chóng lại đi hứng một cốc nước lớn nữa, ừng ực uống xuống, nhưng hình như chỉ là như muối bỏ biển, lập tức lại không có tác dụng gì.

Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng, sau đó lại đi hứng một cốc nước, quay người đi về phía Vũ Tiểu Kiều.

Anh ta ôm lấy gáy của Vũ Tiểu Kiều lên, cho cô uống nước.

Cô hình như vô cùng khát, nuốt từng ngụm lớn một.

Sau khi uống nước xong thì cuối cùng Vũ Tiểu Kiều cũng coi như yên tĩnh hơn nhiều.

Cung Cảnh Hào không dám nhìn Vũ Tiểu Kiều lấy một cái, anh ta quay mặt đi, “Cô nói người phụ nữ như cô, sao lại phiền phức như vậy?”
Anh ta chịu đựng sự khó chịu trong người, ôm Vũ Tiểu Kiều lên, đặt cô lên một hàng ghế, sau đó quay lưng lại với cô.

“Tôi ghét phụ nữ như cô nhất, có biết không?”
Vũ Tiểu Kiều hình như khôi phục được một chút ý thức, cô vẫy tay, lẩm bẩm một câu, “Ồn ào quá.


“! ! ”
Người phụ nữ đáng chết, lại dám chê ồn!
Cung Cảnh Hào rất muốn xé xác cô để trút căm phẫn, nhưng lại cười gượng một tiếng.

“Cung Cảnh Hào tôi, thế mà lại chịu đựng sự đau khổ này!”
Mi tâm của Cung Cảnh Hào đột nhiên chau chặt, anh ta từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.

Trạng thái bây giờ của anh ta và Vũ Tiểu Kiều, rõ ràng là bị người khác tính kế hãm hại.

Là ai?
Ra tay vào lúc nào?
“……”
Cung Cảnh Hào từ từ nhớ ra, Bạch Lạc Băng cho anh ta uống chai rượu đó!.

Cung Cảnh Hào đột nhiên nắm chặt nắm đấm lại, khuôn mặt đẹp trai của anh ta nghiêm lại.

“Bạch Lạc Băng!”
Vũ Tiểu Kiều nằm ở trên ghế lật người một cái, “Lạnh quá! ”
Cung Cảnh Hào nhanh chóng sải bước xông đến, “Có phải cô tỉnh rồi không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại ở đây?”
Toàn thân Vũ Tiểu Kiều không ngừng run rẩy, cô ôm chặt lấy bản thân, mơ mơ màng màng lắc đầu.

“Tôi lạnh quá, lạnh quá!.

.


Cung Cảnh Hào nhanh chóng ôm lấy cô, “Có ấm hơn chút nào không?”
Vũ Tiểu Kiều giống như một con mèo con, dựa người vào nơi ấm áp.

Anh ta cúi đầu xuống nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, cơ thể anh ta lại căng lên, theo bản năng muốn đẩy cô ra, nhưng thấy cô lạnh đến mức run lẩy bẩy, anh ta chỉ có thể tiếp tục chịu đựng sự giày vò mà ôm cô vào lòng.

“Vũ Tiểu Kiều, cô nhớ kỹ, cô nợ tôi một cái mạng.

” Cung Cảnh Hào nghiến răng nói.

Vũ Tiểu Kiều lại hôn mê ngất đi, cái đầu của cô mềm nhũn dựa lên vai anh ta.

Anh ta cởi áo của mình xuống quấn chặt lên người cô, lại ôm lấy cô, giống như cuối cùng cũng khiến cô trở nên ấm áp.

Anh ta nhìn thấy cô yên tĩnh ngủ say mới thở phào một hơi.

Nhưng anh ta vừa mới thả lỏng thì cảm xúc tích tụ trong người lại trỗi dậy, hình như còn mãnh liệt hơn trước đó, phát huỷ đi thần kinh đã mệt mỏi của anh ta, cuốn bay tất cả lý trí còn sót lại của anh ta.

Anh ta lại sắp không kiểm soát được, anh nghiến chặt răng, đập vỡ cái cốc ở bên cách, sau đó dùng miếng thuỷ tinh hung hãn cứa bị thương bản thân.

Máu tươi trong chốc lát liền phun ra, dọc theo cánh tay của anh ta rơi xuống trên nền gạch màu trắng, tạo thành một đoá hoa màu đỏ!.

.

Anh ta cúi đầu nhìn cô đã yên lặng ngủ say ở trong lòng anh ta một cái, khoé môi anh anh cong lên thành một đường cong thấp thoáng, anh ta nhắm mắt lại rồi dựa người lên giá sách ở sau lưng.

Đêm tối đen như mực, trong vườn hoa của trường vẫn lặng ngắt như tờ, bình minh dần dần đến!
Tô Nhất Hàng và An Tử Dụ tìm Vũ Tiểu Kiều cả đêm nhưng vẫn không thấy.

Bây giờ rất nhiều người trong trường học đều biết Vũ Tiểu Kiều mất tích rồi, vừa mới sáng sớm thì mọi người đã xôn xao đi dò la tin tức.

Nếu như Vũ Tiểu Kiều cả đêm không về, vậy thì chính là vi phạm quy định của nhà trường có thể bị đuổi học, nếu như không rời khỏi trường học nhưng cả đêm không về ký túc xá, vậy thì cũng không nói rõ được vấn đề.

Bạch Lạc Băng say rượu cả đêm, sáng sớm ngủ dậy liền cảm thấy rất đau đầu, cô ta vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Vũ Phi Phi đứng ở ký túc xá nữ lớn tiếng nói với mọi người.

“Vũ Tiểu Kiều cả đêm không về, liệu cô ta không ở trong góc nào của trường lén lút hẹn hò chứ?”
Lòng tò mò của đám nữ sinh đều trỗi dậy, “Không phải chứ? Như vậy cũng dám sao? Cô ta không sợ bị cậu Thần giết chết sao?”
“Loại đê tiện trời sinh đã không yên phận, sao có thể yên phận được chứ?” Vũ Phi Phi cười khanh khách lên.

An Tử Dụ xông lên, “Vũ Phi Phi, mồm miệng sạch sẽ một chút!”
“Mồm miệng tôi không sạch sẽ sao? Đúng vậy, miệng tôi nói những người không sạch sẽ.

” Vũ Phi Phi đắc ý bật cười.

Bạch Lạc Băng đỡ trán đi ra, “Mới sáng sớm ồn ào cái gì vậy? Vẫn chưa tìm thấy Vũ Tiểu Kiều sao?”
“Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc cả đêm không ngủ của An Tử Dụ thì đương nhiên vẫn chưa tìm thấy rồi.

” Vũ Phi Phi hừm một tiếng, ý cười trong đáy mắt cô ta càng trở nên tươi hơn.

Có một sinh khẽ lẩm bẩm, “Có phải là do Vũ Tiểu Kiều sợ rồi không? Lo lắng không vượt qua kỳ thi thì sẽ bị trường học đuổi học nên liền trốn khỏi trường rồi không?”
Lại có nữ sinh nói, “Không thể nào! Mình thấy chắc cô ta với cậu Thần ra ngoài rồi, bây giờ vốn không ở trong trường học.


“Tử Dụ, cậu gọi điện cho cậu Thần xác nhận đi, tránh để mọi người sốt ruột theo.


Mấy nữ sinh hùa theo, “Đúng vậy, đúng vậy, mau liên hệ với cậu Thần đi.

Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì cũng dễ ăn nói.


An Tử Dụ có chút do dự, không biết có nên để Tịch Thần Hạn biết chuyện Vũ Tiểu Kiều mất tích cả đêm không?
Bạch Lạc Băng khinh thường cong môi, “Không quyết được thì đi hỏi Nhất Hàng, không phải quan hệ của mấy người rất tốt sao?”
An Tử Dụ xông ra khỏi ký túc xá, lại nhìn thấy rất nhiều nữ sinh, mọi người đều hỏi cô ta đã tìm thấy Vũ Tiểu Kiều chưa?
An Tử Dụ cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao trong một đêm mà cả trường đều biết chuyện Vũ Tiểu Kiều mất tích cả đêm vậy?
Tô Nhất Hàng sải bước đi đến, nhìn thấy An Tử Dụ liền hỏi, “Tiểu Kiều về chưa vậy?”
An Tử Dụ thất vọng lắc đầu.

“Nhất Hàng, anh nói xem rốt cuộc Tiểu Kiều đi đâu vậy? Chúng ta có cần gọi điện hỏi cậu Thần không?
Bây giờ An Tử Dụ giống như kiến trên chảo lửa vậy, hoàn toàn không quyết định được.

Tô Nhất Hàng dư dự mấy giây, “Có lẽ!.

.

bọn họ thật sự ở bên nhau cũng không chừng.


An Tử Dụ nhanh chóng lấy điện thoại của Vũ Tiểu Kiều gọi cho Tịch Thần Hạn.

“Cái gì? Tiểu Kiều mất tích rồi sao?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn lập tức lạnh như băng.

“Tôi đến ngay.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui