Vũ Tiểu Kiều lúc 9h tối ngày thứ 2, đúng giờ xuất hiện tại
Ngự Hải Long Loan.
Cô ngước lên nhìn tòa nhà sang trọng cao ngất xuyên máy này, ôm chặt cái túi trong tay.
Trong túi cô ấy, có thẻ chứa 3 tỉ, còn có chiếc váy trắng đất tiền mượn mặc sáng hôm đó.
Dù sao hôm nay đến đây cũng phải dứt khoát trả lại bộ quần áo này.
Vũ Tiểu Kiều không có chìa khóa, bảo vệ cống vẫn cho vào, hiển nhiên là do Cung Cảnh Hào đã dặn trước.
Cô hiện ngang ung dung bước vào tòa nhà sang trọng, trực tiếp ấn thang máy tầng 57.
Cung Cảnh Hào đã nói với cô ấy, hẹn ở tầng 57.
Khi thang máy đến tầng 57, từ từ ngừng lại, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cô ấy đột nhiên thấy hối hận.
Đơn thân độc mã đi đến chỗ riêng của Cung Cảnh Hào, không phải là tự chui vào lưới sao?
Cung Cảnh Hảo là một tên xấu xa, không biết anh sẽ làm gì
Cô ấy lấy thẻ ngân hàng từ túi ra, phía sau có viết mật mã
Cô! sáu số 0.
Sau đó bọc trong 1 miếng giấy, nhét vào hộp thư ngoài cửa phòng Cung Cảnh Hào.
Vũ Tiểu Kiều làm xong mọi thứ, trước cửa phòng đóng kín của Cung Cảnh Hảo, giơ năm đấm dữ dội.
Gã đại ma đầu họ Cung, từ nay hai chúng ta không ai nợ
Vũ Tiểu Kiều quay người bước vào thang máy, ấn nút tầng ai!!! 58.
Thang máy đến tầng 58, trong lòng cô ấy đột nhiên loạn nhịp.
Đêm đó
Ký ức trồng không
Cô ấy không biết trong căn phòng sang trọng đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết chủ nhân căn phòng đó là ai, nhưng quần áo thì phải trả lại.
Không ngờ vừa tới cửa thang máy, cửa mở ra, bên trong truyền tới giọng đàn ông đang nói chuyện.
“Cậu Thần, bên phía bệnh viện, đã sắp xếp xong rồi.”
“Còn bên phía Kim Sa Than thì sao?”
Giọng nói dễ nghe từ đẳng xa vọng lại của đàn ông, mang theo một chút lạnh lùng.
Lồng ngực của VŨ TIỂU KIỀU bất giác co thắt, như có cái gì bỏ qua trong tim.
“Vẫn chưa có tin tức gì.
Vũ Tiểu Kiều trực giác muốn chạy, nhưng không kịp rồi, người đàn ông bước ra từ thang máy đã nhìn thấy cô ấy.
“Ai đó?!” Đông Thanh theo bản năng lớn tiếng gọi.
Vũ Tiểu Kiều bị dọa một trận, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tịch Thần Hạn, còn có đôi mắt sâu đen của anh.
Đôi mắt anh như có ma lực, chỉ cần nhìn vào sẽ hút toàn bộ hơi thở của cô ấy.
Vũ Tiểu Kiều lồng ngực cứng lại từ từ bước lùi về sau.
“Lại là cô!”
Giọng của Tịch Thần Hạn thâm trầm và lạnh lùng hơn, con người từng chút siết lại, từng bước áp sát Vũ Tiểu Kiều.
Làm sao người phụ nữ này vào được đây?
Không ngờ bảo vệ của Ngự Hải Long Loan lại cho cô ấy vào đây, người phụ nữ này đúng là có bản lĩnh thật
Sắc mặt anh đen đến dọa người, sự tức giận dồn nén cả một ngày bằng tan biển, không còn lại chút gì vì gặp được Vũ Tiểu Kiều ở đây, khỏe mỗi anh nhếch lên như có như không.
Đầu óc Đông Thanh rồi mù, cảm thấy cảm xúc của cậu chủ Thần đã bị người phụ này làm cho thay đổi khó đoán.
Vũ Tiểu Kiều không biết mình đang sợ cái gì, sắc mặt ngày càng trang bệch, sau lưng là bức tường không có đường lui.
Tịch Thần Hạn đột nhiên áp sát người xuống, một tay vịn vào tường bên phía Vũ Tiểu Kiều, thân hình cao lớn che phủ toàn thân cô, càng làm lộ rõ thân hình nhỏ nhân mềm mại của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều mở miệng muốn giải thích, nhưng âm thanh phát ra đến miệng chỉ còn tiếng ủ ở
Tịch Thần Hạn cúi đầu gần lại, đôi mắt sâu xa đầy vẻ nguy hiểm.
“Chủ động tìm tới cửa rồi!” Môi anh cong lên, giọng điệu khinh miệt.
“Tôi.” Vũ Tiểu Kiều vừa mở miệng, âm thanh đều run rẩy.
“Ha ha.” Tịch Thần Hạn cười lạnh lẽo, ngón tay mảnh khảnh lành lạnh nhẹ nhàng nâng cảm của Vũ Tiểu Kiều lên, hơi thở chậm rãi phả vào hai má tinh tế của Vũ Tiểu Kiều.
“Nói đến đây để làm gì?”
“TÔI
Vũ Tiểu Kiều rất chán nản, trước mặt anh sao mình lại căng thẳng như vậy, ngay cả nói cũng không rõ ràng.
“À, cô không nói, tôi cũng biết.”
Hai mắt long lanh của Vũ Tiểu Kiều như một chủ nai đang sợ hãi, khiến cho trái tim Tịch Thần Hạn bất giác nóng hổi lên.
Anh nằm cánh tay nhỏ nhắn của Vũ Tiểu Kiêu, trực tiếp kéo vào phòng, đóng sập cửa
Vũ Tiểu Kiều bị Tịch Thần Hạn lôi vào phòng của hắn.
Anh vẫn như cũ không thích mở đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi vào cửa sổ, tôn lên căn phòng màu xanh lục nhạt,
Không gian này, khiến Vũ Tiểu Kiều càng thêm kinh hồn bạt
Người đàn ông này, đối với cô ấy mà nói hoàn toàn xa lạ.
vía.
Cô ấy muốn chạy, anh nằm chặt tay cô lại, khiến cho cô đối mặt với đôi mắt đen như bầu trời đêm đầy sao.
“Muốn từ chối lại còn đến đây?” Anh chất vấn.
“Cái gì? Bỏ tôi ra!” Cô ấy vùng vẫy cũng không thể thoát ra khỏi tay của anh.
“A, chủ động dâng đến cửa, lại còn muốn chạy!”
Tịch Thần Hạn đẩy cô ấy dựa vào tường, cơ thể to lớn giam cầm cô lại, hai tay nằm lấy hai cổ tay nhỏ nhắn của cô, cố định trên đầu cô khiến cô không thể cựa quậy.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy trong bóng tối dưới ánh trăng, một bên mặt anh đường nét rõ ràng, trong lòng có chút rung động.
Người đàn ông này thật đẹp trai, khiến tất cả phụ nữ đều bị ngã vào anh.
Lông mi dài của cô ấy, nhẹ nhàng cử động, đôi mắt trong suốt như nước càng khiến cho người ta động lòng.
Trong lòng Tịch Thân Hạn phút chốc co lại, đột ngột củi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Anh còn tưởng cô chạy rồi, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện.
khiến cho anh bực dọc cả ngày, không ngờ buổi tối về nhà cô ấy lại tìm đến tận nhà anh
Cô ấy đã chủ động đưa đến, anh không cần phải buông tha cô nữa!
Vũ Tiểu Kiều mở to hai mắt, chỉ biết đôi môi lạnh lạnh, mềm mềm Lồng ngực bất giác căng đầy, máu toàn thân đều đang sôi sùng sục, đầu óc trống rỗng.
Khoảnh khắc này, ngay cả thở cô ấy cũng quên rồi, chỉ đứng ngốc nghếch như cũ
Tịch Thần Hạn dường như rất thích hương vị đôi môi mềm mại của Vũ Tiểu Kiều, liên tiếp nhấm nháp, đột ngột tiền vào trong, bá đạo chiếm lĩnh đôi môi thơm của cô ấy.
Âm thanh nhỏ vụn từ cổ họng vọng ra
Cả người lúc này nóng rực như lửa, hai má đỏ như máu, đầu óc cũng cũng dần tỉnh táo lại.
Cô ấy dùng sức vùng vẫy, anh không những không buông ra, ngược lại càng lần lướt, hôn càng sâu, hại cô ấy dường như nghẹt thở.
Vũ Tiểu Kiều vùng vẫy không được, cần chặt răng lại, cảm thấy vị mặn của máu chảy vào môi…
Động tác của Tịch Thần Hạn ngừng lại.
Anh từ từ buông đôi môi mềm ngọt của cô ra, ngón tay thon dài quẹt vết máu đỏ thẫm trên môi, ánh mắt lạnh như bằng.
Vũ Tiểu Kiều hít một hơi lạnh.
Cô ấy trước giờ chưa từng thấy ánh mắt một người không màu không sắc, lại có thể nhìn tàn ác đến như vậy!
Luôn cảm thấy, ánh mắt của Cung Cảnh Hào hung ác như muốn ăn thịt người khác, khiến người ta hoảng loạn, thực sự run rẩy.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông này…
Giống như con dao sắc lạnh, có thể xuyên qua tim người, giết người vô hình.
Vũ Tiểu Kiều bị ánh mắt của anh dọa cho lồng ngực co lại.
Tịch Thần Hạn cong môi, nụ cười khốc lạnh tà mị.
Anh năm chặt năm đấm, đấm vào tường bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, dọa cho Vũ Tiểu Kiểu toàn thân co cứng, nhắm chặt hai måt.