Ngự Hải Long Loan.
Khu nhà từ cao cấp nhất Kinh Hoa.
Đông Thanh không thể ngờ được cậu Thân nhà họ lại ôm cô gái nhỏ không an phận kia lên lầu
Người dâng đàn bà cho cậu Thần rất nhiều nhưng không một ai có thể tiếp cận được đến anh.
Cô gái này tuyệt đối là người đầu tiên
Đông Thanh thân là trợ lý kiêm vệ sĩ của cậu Thần, phải đảm bảo an toàn cho anh mọi lúc nên không thể không khế quát cô.
“Hỗn láo! Có biết cậu Thần là ai không?”
Cậu Thần, Tịch Thần Hạn, Tổng Giám đốc tập đoàn Thiên Quang, là người dẫn đầu trong tử thiếu thành Kinh Hoa.
Sự tồn tại của anh như chóp đỉnh của Kim Tự Tháp vậy, giảm chân một cái cũng khiến cả cái thành phố Kinh Hoa thậm chí là cả đất nước run rẩy, tiếng tăm lẫy lừng, được xưng là “Cậu Thân Kinh Hoa”
Vũ Tiểu Kiều sớm đã mất đi ý thức, vẫn không ngừng vuốt ve khuôn ngực rắn chắc vững vàng của anh bằng cái tay nhỏ nóng bỏng.
“Cậu Thân, vẫn nên tiến cô ta đi đi.” Đông Thanh nói.
Tịch Thần Hạn cười một cái, cười đến mê hoặc chúng sinh nhưng lại lạnh tận xương cốt.
“Đông Thanh, cậu đang lo lắng cái gì?”
“Tôi..” Đông Thanh do dự một lát rồi nói nhỏ: “Lai lịch cô ta không rõ ràng, lại còn là họ Vũ.
Tôi lo rằng vụ tai nạn này không phải là ngẫu nhiên mà đã có sắp đặt từ trước.
Khỏe môi Tịch Thần Hạn nhếch lên đầy sự khinh khí, ảnh mất càng lạnh lùng.
“Tôi lại muốn xem thử, cô gái nhỏ này có thể làm ra trò trống gì.”
“Cậu Thần.”
Tịch Thần Hạn phất tay với Đông Thanh, anh ta chỉ có thể im miệng.
* Cả người Vũ Tiểu Kiều nóng hổi, ôm chặt lấy người mát lạnh bên mình mới có thể giải tỏa bớt nhiệt trong người cô.
Nhưng chỉ có chút xíu mát mẻ này không đủ để loại bỏ ngọn lửa đang cháy bùng trong người cô.
Cô càng dán chặt vào ngực của Tịch Thần Hạn hơn, thỏ thẻ nói: “Tôi khó chịu quá…
Tịch Thần Vũ không hề nhẹ nhàng thẳng tay vứt cái cục toàn thân nóng hổi này xuống ghế sofa.
Dường như anh đã hiểu ra vì sao người phụ nữ này có một thân hình cực kỳ mỹ miều như vậy lại phóng đăng đến thế.
Bây giờ trên thị trường có rất nhiều loại thuốc có thể khiến một cô nữ sinh non nớt ngây thơ trở nên nóng bỏng trong chớp måt.
Đặc biệt là ở nơi ô hợp như hộp đêm Kim Sa Than thì loại thuốc này càng nhiều vô số kể.
“Vừa muốn ăn thử trái cấm, lại vừa không dám hết mình.
Haiz.
Để tiện!” Sự khinh bỉ của Tịch Thần Hạn với Vũ Tiểu Kiều lại tăng thêm một bậc.
Vũ Tiểu Kiêu cầm chặt cổ áo của anh, dính chặt vào khuôn ngực rắn chắc kiếm sự an ủi.
anh hệt như một con vật cưng nhỏ đang tìm
Dường như cô chỉ muốn ôm chặt anh thế này, mê sảng nói những lời không rõ ràng.
“Tào Xuyên, đừng đi… Đừng vứt bỏ em một mình… Em sợ lắm…”
Tào Xuyên?
Là ai?!
Hệt như vừa bị một gáo nước lạnh vô tình tạt vào mặt dập tất sạch sẽ cảm giác nóng bừng trong cơ thể anh.
Tịch Thần Hạn tức giận, khẽ quát.
“Năm dưới thân của Tịch Thần Hãn tôi lại dám nhớ đến thằng đàn ông khác.
Nhưng chỉ một giây sau cô đã xé rách áo sơ mi được làm bằng tơ tằm quý giá của anh, trực tiếp lật anh xuống dưới sofa.
Anh đường đường là “Cậu Thân Kinh Hoa” lại bị một cô gái nhỏ phản kích Chút ý thức cuối cùng của Vũ Tiểu Kiều đã bị nuốt chửng đi mất, bàn tay nóng hầm hập bưng khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi nhỏ mềm mại rơi thẳng xuống mỗi anh.
Tịch Thần Hạn cúi đầu đón nhận lấy đôi môi mềm mại và nóng bỏng của cô, chiếc lưỡi giảo hoạt thần tốc luồng vào trong.
Thế tấn công bá đạo của anh khiến cô không thể nào chống đỡ, ngay đến không khí để hô hấp cũng bị anh cướp đi trong nhảy mắt.
Cô bị anh hôn mạnh mẽ đến nghẹt thở, có thể càng thêm mềm nhũn ra, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ.
Ngay trước lúc anh tiến vào, giọng nói của anh vừa kiên định vừa lạnh lùng, nói rõ ràng từng chữ với cô: “Nhớ lấy, tôi là Tịch Thần Hạn.”
“A…”
Cơn đau buốt đột nhiên ập tới khiến cô thanh tỉnh trong một giây ngắn ngủi, sau đó thì chìm ngập vào trong nóng bỏng vô tận, không thể nào tự thoát ra được…
Sắc trời dần dần sáng, trong căn phòng xa hoa yên lặng như tờ, không còn tiếng rên rỉ và thở dốc kích tình như vừa nãy nữa.
Tịch Thần Hạn đứng dậy khỏi chiếc giường lộn xộn, mồ hôi toát ra như mưa, những múi cơ săn chắc gợi cảm mê người.
Tấm lưng trần rộng rãi, anh có thân hình tam giác ngược với tỷ lệ vàng đẹp tuyệt vời.
Anh đứng trước chiếc giường to lớn nhìn cô gái nhỏ bé yếu đuổi nằm trên đó, khỏe mỗi hơi mim cười.
Cô gái nhỏ này bị anh giày và như vậy cả một đêm, bây giờ cuối cùng đã thỏa mãn yên lặng rồi.
Anh không ngờ mùi vị của cô gái nhỏ này lại tuyệt đến vậy, khiến anh không biết đã đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác.
Nhưng, người con gái còn trinh như cô chắc chịu không nổi, không đủ thể lực, không thể nhúc nhích được cũng là điều bình thường.
Nếu không phải anh đoán được cô chưa nếm sự đời thì
Tịch Thần Hạn anh đã không buông bỏ phòng bị mà muốn cô đâu.
Trước nay anh chưa từng đụng vào người phụ nữ mà đàn ông khác đã ăn.
Anh đặt một tấm chi phiếu trên tủ đầu giường.
“Đây là bối thường cho cô, hy vọng sau này chúng ta không gặp lại nhau.” Vũ Tiểu Kiều mệt mỏi gật đầu, trong miệng lầm bầm nói một câu gì đó nghe không rõ.
Tịch Thần Vũ không nghe rõ, cũng không muốn nghe.
Mặc dù anh rất vừa ý với mùi vị của cô nhưng anh cũng không hy vọng sau này sẽ sinh ra bất kỳ phiền phức gì không cần thiết, đặc biệt là không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người họ “Vũ”.
Huống hồ cô gái này lại chạy từ hộp đêm Kim Sa Than ra, liên quan đến người của hộp đêm, anh càng phải cẩn thận đề phòng hơn.
Cũng không biết cô gái này có quan hệ gì với hộp đêm Kim Sa Than, sao lại bị nhiều người đuổi theo như vậy? Tất cả những chuyện này là một cái bẫy? Hay chỉ là trùng hợp? Tịch Thần Hạn trút bỏ đi sự hoài nghi trong lòng, dù như thế nào đi nữa thì từ nay về sau anh và cô gái nhỏ này đều sẽ không có bất kỳ liên hệ nào nữa
Anh bước vào phòng tâm, sau khi anh tầm xong đi ra thì Vũ Tiểu Kiều đã ngủ say rồi.
Anh vừa lau đầu tóc ướt nhẹp, vừa bắt một cuộc điện thoại reo nãy giờ.
Ngay lúc này, anh lại có một chút lo lắng, sợ điện thoại reo không ngừng sẽ làm cô gái đang ngủ say trên giường thức giấc.
Là điện thoại của trợ lý đặc biệt Đông Thanh “Cậu chủ, cậu vẫn ổn chứ?”
Suốt cả một đêm Đông Thanh đều rất lo lắng, lo cậu chủ của bọn họ trung bẫy của cô gái lai lịch không rõ ràng kia nên đứng ở ngoài canh cả một đêm, không hề rời đi.
“Đương nhiên!”
Đông Thanh nghe thấy giọng Tịch Thân Hạn tràn trề sức sống nên cuối cùng đã an tâm.
“Cậu chủ, chuyến bay của bà chủ còn một tiếng nữa đáp xuống.
Cậu có đi đón không?” Đông Thanh nhỏ giọng thăm dò.
rồi.
“Chuyến bay của mẹ, đương nhiên tôi phải tự mình đi đón
Mấy chữ sau cùng, Tịch Thần Vũ nói một cách vô cùng chậm rãi.
Tuy rằng môi của anh bây giờ đang cười nhưng trong đáy mắt đen láy lại sắc bén lạnh lùng, hệt như một lưỡi dao có thể làm bị thương người khác.
Mẹ, cuối cùng bà cũng đã trở về rồi.
Anh thay áo quần xong, chuẩn bị ra ngoài thì lại quay đầu nhìn cô gái nhỏ ngủ mê man trên giường.
Anh không thể phủ nhận, Tịch Thần Hạn anh, cậu Thần
Kinh Hoa trước nay không gần nữ sắc đã bị một cô gái nhỏ ăn sạch sành sanh.
Anh đi ra khỏi cửa nhưng hoàn toàn không phát thiện môi mình đang bất giác nở một nụ cười dịu dàng…