Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng


Đường Khải Hiền nâng cặp kính vàng trên mặt, nhìn Vũ Tiểu Kiều hổ thẹn củi đầu xuống trước Cao Thủy Cầm.

Anh thấy rõ sự uất ức của cô, nhưng lại lặng lẽ chấp nhận không chịu giải thích.
Là một bác sĩ, phó trưởng khoa ở đây, Đường Khải Hiên sẽ không tham gia vào bất kỳ tranh chấp nào giữa các thành viên trong gia đình bệnh nhân.
Anh lại đẩy cặp kính vàng trên mặt, giấu đi một tiếng thở dài trong måt.
Ngay cả khi anh cũng giống như gia đình của Vũ Tiểu Kiều, chủ quan cho rằng Vũ Tiểu Kiều không chăm sóc tốt Vũ Thanh Tùng, nhưng với tư cách là mẹ ruột, những lời của Cao Thủy Cầm thực sự khiến người khác phải tổn thương.
“Được rồi, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, hy vọng mọi người hãy giữ im lặng.

Đường Khải Hiện nói một câu rồi liếc nhìn Vũ
Tiểu Kiều, và quay lưng rời đi.

Trong nhận thức của Đường Khải Hiên, cô gái này chắc chắn không phải là kiểu người nhẫn nhục chịu được.

Người khác khiến cô chịu uất ức, cô chắc chắn sẽ phản kháng, đòi lại công lý.
Giống như ở nhà hàng Mễ La, Vũ Tiểu Kiều đối đầu với Bạch Lạc Băng
Nhưng sự dịu dàng ấm áp của cô trước mặt gia đình đủ để thấy gia đình quan trọng với cô như thế nào.

Cao Thủy Cầm vẫn đang nhìn chăm chăm Vũ Tiểu Kiều với ánh mắt nghiêm khắc: “Tại sao lại mượn tiền Tô Nhất Hàng, mà không phải là tìm Tào Xuyên!”
“Tô Nhất Hàng đã có vợ sắp cưới rồi, con không thể tránh xa anh ta một chút được sao?”
“Tiểu Kiều, điều kiện gia đình chúng ta mặc dù kém hơn bọn họ rất nhiều, nhưng con không thể làm những việc để mọi người màng, con có biết không”
“Mẹ, con và Nhất Hàng là trong sạch!” Vũ Tiểu Kiều nói “Có lần ta tham gia show thời trang, gặp Bạch Lạc Băng- vợ sắp cưới của Tô Nhất Hàng.

Mặc dù cô ta không nói gì, nhưng những lời mọi người nói khiến ta thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào! Cô ta ám chỉ ta phải dạy dỗ con cho tốt, đừng để con đi quyền rũ chồng sắp cưới của người khác!”
“Tiểu Kiều, con không thể để ta yên tâm một chút được sao?”
“Vâng, con biết rồi mẹ à, con nhất định sẽ giữ khoảng cách với Nhất Hàng.” Vũ Tiểu Kiều không muốn nói thêm gì nữa.

Ngay từ đầu, mẹ cô đã phản đối chuyện cô và Tô Nhất
Hàng, đến cơ hội làm bạn cũng không cho.

Vũ Tiểu Kiều cũng không biết tại vì sao, mẹ cô chỉ nói, môn đăng hộ đối, đừng để người khác nghi ngờ rằng nhà cô muốn bám lấy nhà họ Tô.

Nhưng gia thế của Tào Xuyên cũng rất tốt, mặt dù không bằng được nhà hộ Tô, nhưng lẽ nào có qua lại với Tào Xuyên thì không phải là trèo cao sao?
Vũ Tiểu Kiều im lặng rời khỏi phòng bệnh.

Lý Thành Sơn tranh thủ cơ hội, nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Ông ta lại đòi tiền Vũ Tiểu Kiều, còn dùng chuyện hộp đêm
Kim Sa Than để uy hiếp Vũ Tiểu Kiều.

Nếu Vũ Tiểu Kiều không chịu đưa tiền, ông ta sẽ đem chuyện xấu hổ của Vũ Tiểu Kiều ở hộp đêm Kim Sa Than nói cho Cao Thủy Cầm.

Cả đời Vũ Tiểu Kiều không sợ bất cứ ai, nhưng chỉ sợ mẹ cô, mẹ cô là điểm yếu lớn nhất của cô.
“Tôi chưa từng thấy một người nào không biết xấu hổ như ông! Người ép tôi đến hộp đêm Kim Sa Than để lấy tiền rõ ràng là ông!”
“Là ta thì đã làm sao!” Lý Thành Sơn dở trò bỉ ổi, dồn Vũ Tiểu Kiều vào góc hành lang.
“Tôi đến hộp đêm Kim Sa Than và không làm gì cả! Tôi không sợ ông nói với mẹ tôi!”
Vũ Tiểu Kiều thắng lưng, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lùng, đến trái tim cô cũng đang dân đóng băng.

Lý Thành Sơn khoanh tay trước ngực, ngước nhìn Vũ Tiểu
Kiều, mim cười ranh mãnh.
“Không làm gì mà lại lấy được ba trăm vạn? Cô đang lừa ai thế
Vũ Tiểu Kiều rất ghét ánh mắt của Lý Thành Sơn đang nhìn chăm chăm vào mình, nếu ông ta không phải là bố cô, cô thực sự muốn đánh ông ta l
Vũ Tiểu Kiều đang định đi thì bị Lý Thành Sơn kéo lại.
“Cho dù cô và người đàn ông đó không làm gì cả, cô nói trời sập cũng không ai tin cô! Làm gì có người đàn ông nào tự dưng vô duyên vô cớ lại đưa ba trăm vạn cho một người phụ nữ!”
Lời của Lý Thành Sơn thành công chọc vào trái tim của Vũ
Tiểu Kiều.

Tịch Thần Hạn nói cô đợi anh, nhưng đã nhiều ngày không liên lạc, xem ra cũng đã quên cô hoàn toàn rồi!
Cô lấy tiền của anh, cô ngủ với anh, đây với giao dịch thân thể cũng có gì khác biệt đầu? Cô lại có tư cách gì mà tranh cãi với Lý Thành Sơn?
Bây giờ cô chỉ cảm thấy rất mệt, muốn tìm một nơi để ngủ, đem tất cả những chuyện không vui quên đi hết.

Nhân vật như anh, bên cạnh chắc chắn sẽ có vô vàn những người phụ nữ xinh đẹp vây quanh anh, làm sao mà anh có thể nhớ tới một người bình thường như cô được cơ chứ.
“Không ngờ đêm đầu tiên của cô lại đáng giá như vậy! Cho dù cô không còn đêm đầu tiên, giảm nữa giả một trăm vạn cũng đáng chứ? Tôi nuôi có bao nhiêu năm, không ngờ lại nuôi một vật sinh ra tiền”
Vũ Tiểu Kiều dùng sức đẩy tay của Lý Thành Sơn, căm phần nhìn Lý Thành Sơn.
“Ông thật khốn nạn”
Sắc mặt Lý Thành Sơn trở nên hung dữ: “Vũ Tiểu Kiều, cô dám màng tôi!”
“Cô đừng quên, khi mẹ cô để cô vào trại trẻ mồ côi, đưa anh cô đi khám bác sĩ, nhà không có để về, đến miếng cơm cũng không có mà ăn.

Là chính tôi lúc đó đã cho các người một chỗ dừng chân cho các người ăn uống, cho để anh trai có đi khám bệnh!”
“Nếu những năm này các người không có tôi thì đã sớm chết đói ngoài đường rồi! Sự nghiệp của mẹ cô cũng không thể được như ngày hôm “Mẹ cô luôn khuyên bảo cô rằng tôi chính là ân nhân của mẹ con cả đời này cô cũng không thể trả được hết! Cô đã nghe rõ chưa, cả đời này cũng không thể trả được.
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại, im lặng chịu đựng.
Cô không cam tâm, nhưng lại bất lực.

Bởi vì Lý Thành Sơn nói không sai, năm đó nếu không có sự giúp đó của ông ta trong lúc khó khăn, ba mẹ con có có thể đã chết ở ngoài đường rồi.
“Vũ Tiểu Kiều, tôi không cần biết cô dùng cách gì, trong ba ngày phải g đủ cho tôi hai trăm vạn!”
“Cái gì? Hai trăm vạn? Rõ ràng trước đây đã nói là một trăm vạn!” Vũ Tiểu Kiều không kiềm chế được hét lớn.
“Vay nặng lãi không cần lợi nhuận sao?” Lý Thành Sơn cũng rất tức giận, ông ta còn đầy lý do.
“Lợi nhuận cũng không thể tăng nhanh như thế được!” Vũ Tiểu sắp sụp đổ.
Lý Thành Sơn nghiến răng: “Một câu thôi, nhất định phải đưa cho tôi hai trăm vạn! Nếu không mọi người đừng hòng yên Tôi không yên ổn, mẹ cô và anh trai cũng đừng hòng yên
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt, gắn giọng nói.
“…Được.

Những gì nợ ông tôi sẽ trả hết một lần!”
Vũ Tiểu Kiều nhẫn nhịn sự chưa chất trong lòng cô, đẩy Lý Thành Sơn ra, đột nhiên ngẩng đầu và nhìn thấy Đường Khải Hiện đứng cách đó không xa.
Anh chiếc kính vàng trên mặt, nhanh chóng cúi đầu nhìn hồ sơ của bệnh nhân trong tay và đi về phía văn phòng.

Rõ ràng, anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô và Lý
Thành Sơn.
Khuôn mặt của Vũ Tiểu Kiều nóng bừng, nhanh chóng bước đến phòng bệnh của anh trai.
Đường Khải Hiên quay lại, nhìn thân hình bé nhỏ của Vũ Tiểu Kiều, trong lòng dấy lên một mùi vị không rõ ràng.
Hai trăm triệu, đối với một cô gái vẫn còn đang học đại học không phải là một con số nhỏ, làm sao mà có thể g đủ số tiền chỉ trong ba ngày được chứ?
Trừ khi…
Đường Khải Hiên lắc đầu, thở dài và trở lại văn phòng.
Anh đi loanh quanh trong văn phòng, rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví ra, do dự không quyết, suy nghĩ một lúc lâu mới đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Đường Khải Hiện đi tìm Vũ Tiểu Kiều, đúng lúc cô cũng vừa ra phòng bệnh và đi vào trong thang máy.

Khi Đường Khải Hiện đuổi đến tầng một, Vũ Tiểu Kiều đã ra đến ngoài cổng bệnh viện, cô đang nói chuyện với một người đàn ông trông rất khôi ngôi tuấn tú.
“Nhất Hàng, sao cậu lại đến đây
Người đàn ông đó chính là Tô Nhất Hàng, cậu chủ của tập đoàn Tô Thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui