Vũ Tiểu Kiều hít một hơi thật sâu, bưng ly cà phê đi qua đó.
Ảnh mắt nhìn đến đồng túi hàng hiệu bên cạnh ghế ngồi của Vũ Phi Phi, trái tim đập loạn một nhịp
Đây là tình thân sao?
Anh trai cô nằm trong phòng cấp cứu và rất cần tiến, Vũ Kiến Trung nói rằng không có tiền để xua đuổi mẹ cô đi, nhưng con gái cưng của ông ta mua một loạt những món đồ đắt tiền, còn đến quán cà phê cao cấp như vậy.
Vũ Phi Phi là con gái của ông ta, còn anh trai cô không phải là con trai của ông ta sao?
Sự nhói lên trong tim khiến cơ thể Vũ Tiểu Kiều cứng đờ, và đứng đó sững sỡ.
Vũ Phi Phi và Tôn Hồng thấy người phục vụ mãi vẫn chưa mang cà phê lên, nhìn lên một cách khó chịu.
Khi nhìn thấy người phục vụ chính là Vũ Tiểu Kiều, cả hai mẹ con cô ta đều sững sở.
“Yo, đây là ai nhỉ!” Vũ Phi Phi cười mỉa mai, hai tay khoanh trước ngực, dáng điệu cao sang.
Tôn Hồng lạnh lùng.
“Phi Phi, chúng ta là người như thế nào, sao lại có thể quen biết loại người thấp hèn hạ đẳng như vậy được! Đừng làm ô uế thân phận của chúng ta!”
“Đúng đúng đúng! Con không quen một nhân viên nhỏ bé như vậy!” Vũ Phi Phi hằng giọng: “Mặt bàn không sạch, mau lau đi cho tôi.”
Vũ Tiểu Kiều rủ hàng lông mi dài xuống, lấy một chiếc khăn sạch và lau mặt bàn pha lê sạch sẽ từng chút một.
Vũ Phi Phi và Tôn Hồng rất đắc ý.
Tôn Hồng vuốt mái tóc xoăn ngắn và chậm rãi nói: “Phi Phi, một quán cà phê cao cấp như thế này còn chuẩn bị dịch vụ đánh giày cho khách hàng nữa
Vũ Phi Phi mim cười và giơ đôi giày cao gót lên: “Đây là phiên bản giới hạn mà tôi mới mua và nó rất đắt.
Khi lau hãy cẩn thận một chút, đừng lau hỏng, nếu không người phục vụ như có sẽ không đến nổi đâu.”
Vũ Tiểu Kiều vô thức nằm lấy chiếc khăn trong tay, toàn thân cô run lên.
Vũ Phi giơ cao đôi giày cao gót trên chân: “Lau đi!”
Vũ Tiểu Kiều căn chặt môi.
Vũ Phi Phi mất kiên nhẫn, đôi mắt sắc bén, giọng nói càng thêm cay nghiệt: “Làm sao? Không muốn lau? Hử
Sau đó, Vũ Phi Phi cao giọng: “Người quản lý ở đây đâu? Tôi muốn khiếu nại l
Vũ Tiểu Kiều năm chặt chiếc khăn trắng trên tay, bên tai vang lên những lời của cô Tôn, nhất định phải học cách chịu đựng, chỉ có sự bình tĩnh nhẫn nhịn nhún nhường mới có thể có được tương lai.
“…Được! Tôi lau!”
Vũ Tiểu Kiều từ từ ngồi xuống, cần thận lau đôi giày cao gót của Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi cười ngạo nghề: “Tư thể đánh giày chuẩn chẳng phải là nên quỹ bằng một đầu gối sao? Như vậy mới có thể cho thấy sự tôn trọng khách hàng ở đây.
Vũ Tiểu Kiều nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt thành năm đãm.
Những người phục vụ trong quán không xem được tiếp nữa.
Những người khách hàng đến đây đều rất giàu có, ngay cả khi có ý muốn làm khó người phục vụ cũng chưa từng quả đáng như vậy.
Nhưng mọi người đều không có cách nào khác, bọn họ chỉ là nhân viên phục vụ thấp kém.
Đầu gối Vũ Tiểu Kiều cứng lại, cô không thể quỳ xuống trước
Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi quát “Nhanh lên! Đừng tốn thời gian của tôi!”
Tôn Hồng nhìn chạm chạm vào Vũ Tiểu Kiều trong sự ghế tởm, nhìn thấy sự bướng binh quật cường trong mắt cô dường như đang cười.
“Phi Phi, loại người như cô ta, chỉ quỳ xuống trước đàn ông thôi!”
Hai mẹ con cô ta cười hả hệ.
Vũ Tiểu Kiều năm chặt tay, móng tay cảm sâu vào trong lòng bàn tay và có một cơn đau nhói.
To Nhất Hàng chạy tới, kéo Vũ Tiểu Kiều lên.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Vũ Phi Phi và đưa Vũ Tiểu Kiều rời khỏi quán cà phê.
Vũ Phi Phi giật mình: “Đó là Tô Nhất Hàng !”
Vũ Phi Phi nhanh chóng đứng dậy và đuổi theo.
“Tiểu Kiều, sao cậu lại lau giày cho cô ta! Cô ta đang cố tình làm khó cậu! Cậu không cần phải sợ cô ta!” Tô Nhất Hàng năm lấy bờ vai của Vũ Tiểu Kiều, vừa đau lòng lại vừa tức giận.
Vũ Tiểu Kiều từ từ thả lỏng nằm đẩm của mình: “Đây là công việc của mình.
Nếu cô ta khiếu nại mình, mình sẽ mất đi công việc này!
Cô đang rất cần tiên, trong ba ngày phải g đủ hai trăm vạn cho Lý Thành Sơn.
“Cậu tưởng rằng, cậu lau giày cho cô ta, cô ta sẽ không khiếu nại cậu nữa sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại.
“Đây là công việc của mình.
Tô Nhất Hàng mở miệng, suýt nữa thì nói: “Làm việc ở đây được bao nhiêu tiền, mình sẽ cho cậu.”
Nhưng mà, anh không thể nói ra được.
Anh hiểu Vũ Tiểu Kiều, cô ấy sẽ cảm thấy đó là đang sỉ nhục cô.
Vũ Phi Phi nhìn thấy Tô Nhất Hàng nằm lấy vai Vũ Tiểu Kiều, cử chỉ khả thân mật, cô ta lập tức là măng “Giỏi lắm! Vũ Tiểu Kiều, cô còn quyến rũ chồng sắp cưới của chị Lạc Băng! Cô có biết xấu hổ không thể “Tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô! Quyến rũ đàn ông khắp nơi, bị bạn học đánh cho như vậy, lại còn bị đình chỉ học và vẫn không biết tiếp thu.
Sao cô lại để tiện như thế chứ
Tô Nhất Hàng trừng mắt nhìn Vũ Phi Phi, anh vốn có một đội mát ấm áp, nhưng lúc này lại lạnh lùng như băng, Vũ Phi Phi cuối cùng cũng ngậm miệng lại
Đường Khải Hiền ngôi ở trong xe, anh đi theo xe của Tô Nhất Hàng suốt.
khi thấy họ đến quán cà phê chứ không phải là đến khách sạn như mình nghĩ, anh đang định rời đi thì lại nhìn thấy Vũ Phi Phi đang mắng Vũ Tiểu Kiều.
Những lời của Vũ Phi Phi thực sự rất khó nghe, lại còn ở lối vào của quán cà phê nơi mọi người qua lại.
Đã có rất nhiều người vây quanh để xem sự náo nhiệt, chỉ trỏ Vũ Tiểu Kiều
Vũ Tiểu Kiều đứng đó, cúi đầu xuống, không một tiếng động Cô không phải là không muốn phản kích, mà là lúc này cô không muốn Tô Nhất Hàng mất mặt theo mình.
Trong lúc cô không để ý, một bàn tay lớn năm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đưa cô vào trong xe.
“Phó trưởng khoa Đường!”
Vũ Tiểu Kiều nhìn rõ người đàn ông trước mặt, hết sức kinh ngạc.
Đó lại chính là bác sĩ điều trị cho anh trai cô.
Đường Khải Hiên là vị bác sĩ trẻ tuổi nhất nhưng lại có quyền lực nhất ở bệnh viện Đức An.
Ở bệnh viện Đức An, anh chỉ phụ trách những bệnh nhân của thân phận cao quý, nhưng sao đột nhiên lại trở thành bác sĩ của Vũ Thanh Tùng, Vũ Tiểu Kiều không hề biết nội tình bên trong.
Đường Khải Hiên không nói gì, khởi động xe và rời khỏi đây.
Vũ Phi Phi nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều bị một người đàn ông cao lớn và đẹp trai lôi đi, cô ta tức muốn phát điện: “Lại là đàn ông! Vũ Tiểu Kiều, cô thật là để tiện
Tô Nhất Hàng nhìn Vũ Phi Phi, Vũ Phi Phi nhanh chóng mim cười và nói: “Anh Nhất Hàng, chị Lạc Băng mà biết hai người gặp riêng chắc chắn sẽ rất tức giận.
Chị Lạc Băng yêu anh nhiều như the…”
Vũ Phi Phi vẫn chưa nói xong, Tô Nhất Hàng đã lên xe rời đi,
Vũ Phi Phi tức giận vì bị bỏ lại, xung quanh có rất nhiều người, và có ta cũng quá mất mặt rồi
Cô ta sẽ là vợ của Tịch Thần Hạn trong tương lai, tuyệt đối không thể mất mặt như vậy được.
Vũ Phi Phi trở lại quán cà phê, nói chuyện với người quản lí, thêm nếm trách móc Vũ Tiểu Kiều không đứng đần, quyến rũ đàn ông ở khắp nơi, đồng thời yêu cầu quản lý nhà hàng đuổi việc Vũ Tiểu Kiều
Vũ Tiểu Kiều bị Đường Khải Hiên đưa trở về bệnh viện, vừa đến bãi đỗ xe đã nhận được điện thoại của người quản lý, nói rằng cô đã bị đuổi việc.
Vũ Tiểu Kiều năm chặt tay, sắp sụp đổ bên bờ vực.
“Vũ, Phi, Phi”
Đường Khải Hiên đột nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, giọng nói lãnh đạm, dường như thể hiện sự khinh miệt “Cái này cho cô.
“Cái gì?” Vũ Tiểu Kiều sững sờ.
“Trong này có hai trăm vạn.
Sau này hãy làm người tử tế, đừng ra ngoài làm mấy chuyện đó nữa.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đau nhói, đôi mắt đen láy bỗng nhiên tràn ngập một lớp sương mù…