Tịch Thần Hạn rời khỏi quán cà phê, anh nhấn nút thang máy đi lên lầu
Đồng Thanh đứng sau lưng Tịch Thần Hạn, do dự mãi mới khẽ lên tiếng.
“Cậu Thần, anh thực sự đồng ý việc hôn sự này sao?
Tịch Thần Hạn khẽ quát một tiếng, “Đồng ý lúc nào vậy!” Đông Thanh, "Nhưng lúc nãy anh Thân rõ ràng có nói ý của anh chính là đồng ý việc hôn sự này."
Tịch Thần Hạn, “Không có!"
Tịch Thần Hạn tức giận khẽ quát doạ cho Đông Thanh lập tức im miệng.
Tịch Thần Hạn nhìn chằm chằm vào tầng lầu mà thang máy đi lên, vẻ mặt anh sắc lạnh như một thanh kiếm sắc bén.
Lúc đó anh còn tưởng rằng Vũ Tiểu Kiều xông vào cãi lộn với anh, nói anh chơi chán rồi vứt bỏ, Nhưng ai biết rằng, người phụ nữ bé nhỏ đáng chết kia lại quay đầu bỏ chạy.
Anh ở trong lòng cô lại không đáng để cô tranh giành sao? Anh chính là Tịch Thần Hạn đẩy, là cậu Thân của Kinh Hoa, là người đứng đầu trong bốn thiếu gia ở Kinh Hoa, có biết bao phụ nữ phải dùng hết thủ đoạn của mình để muốn gả cho anh.
Thang máy đến tầng 18, cửa thang máy từ từ mở ra, Tịch Thần Hạn sải bước ra ngoài.
Đông Thanh vừa nhìn là tầng 18, cho dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ thì lúc này cũng không cần hỏi thêm một câu nào nữa.
Bởi vì tầng 18 chính là tầng phòng bệnh của Vũ Thanh Tùng, cậu Thân của bọn họ chủ động đến tìm Vũ Tiểu Kiều thì là chứng tỏ cậu Thần không đồng ý hôn sự với Vũ Phi Phi.
Khi Tịch Thần Hạn đến tầng 18 thì Vũ Tiểu Kiều vẫn chưa den.
Tịch Thần Hạn càng tức giận hơn, người phụ nữ này lại chạy đi đầu dụ dỗ đàn ông rồi? Mà lại chưa trở về! Khi Tịch Thần Hạn sắp đi vào thang máy chuẩn bị xuống dưới lầu đi tìm Vũ Tiểu Kiều thì Vũ Tiểu Kiều từ trong chỗ thang bộ thở hồng hộc đi ra.
ở trên chóp mũi khá vểnh của cô có một lớp hạt mồ hôi lấm tầm, những hạt mồ hôi này được ánh đèn ở hàng lang chiếu xuống ông ảnh long lanh, vô cùng đáng yêu, anh rất muốn sở vào cái mũi nhỏ của cô để lau đi mồ hội trên đó.
Cô lại leo tận 18 tầng cầu thang
Người phụ nữ này không có não sao? Rõ ràng là có thang máy mà cô lại đi leo thang bộ.
Vũ Tiểu Kiều vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dáng người cao lớn của Tịch Thần Hạn, dáng người anh giống như một ngọn núi cao, chăn mất tất cả tầm nhìn của cô, trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy anh.
Cô ngớ người ra, anh không phải đang ở quán cà phê dưới lầu bàn chuyện hôn sự sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Trong mắt của Tịch Thần Hạn đen kịt, ánh mắt anh phóng ra sự lạnh lẽo thấu xương khiến Vũ Tiểu Kiều nhận thức được phải chạy trốn khỏi tầm nhìn của anh, cô không dám nhìn thẳng vào måt anh.
Cô cụp lông mi dài của mình xuống để che đi sự trống rỗng và mơ màng của mình.
Nhưng vẫn ổn, sau khi vận động tiêu hao thể lực thì nó đã khiến cô không buồn như vậy nữa, sự chua xót khổ sở tích tụ trong lòng đã theo mô hội chảy hết ra bên ngoài cơ thể.
Tịch Thần Hạn cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, lên tiếng trước, "Cô còn chưa khỏi cảm cúm, ra ngoài chạy linh tinh làm gì!” Tịch Thần Hạn không đợi được sự giải thích của cô, anh kéo lấy Vũ Tiểu Kiều đi lên tầng 19, nhét cô vào trong phòng bệnh.
Vũ Tiểu Kiều muốn vùng vây thoát ra ngoài, nhưng cửa phòng đã bị Tịch Thần Hạn khoá chặt.
Vũ Tiểu Kiều, “Tôi đã khỏi rồi, tôi không cần phải nằm viện nữa!" Cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh, cũng không biết mình đang chột dạ cái gì.
Tịch Thần Hạn lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Vũ Tiểu Kiều một cái, doạ cô lập tức không dám cãi lời anh nữa.
Lại là sự trầm mặc rất lâu.
Vũ Tiểu Kiều hít một hơi thật sâu, cô dè dặt hỏi anh sự nghi ngờ trong lòng mình.
Vũ Tiểu Kiều, “Tiền thuốc men của anh trai tôi và tiền lãi suất cao của bố tôi đều là do anh...!do anh bỏ ra sao?"
Cô cuối cùng cũng không tin, tên khốn nạn Tào Xuyên lại có lòng tốt làm những điều này cho cô.
Ngoại trừ Tào Xuyên thì người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến chỉ có Tịch Thần Hạn thần thông quảng đại mà thôi!
Tịch Thần Hạn không nói chuyện, quanh người anh được bao phủ bởi một lớp sương dày đặc khiến người đứng trước mặt anh cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.
Đông Thanh đứng ở phía không xa đằng sau Tịch Thần Hạn, trong lòng anh ta cũng cảm thấy lo lắng, anh ta luôn cảm thấy có vô số lưỡi đao đang bay trong không khí, bất kì lúc nào đều có thể làm tổn thương con người.
Cuối cùng, Tịch Thần Hạn mở lời vàng ngọc ra, giọng nói lạnh lùng đến mức dường như có thể khiến người khác đóng băng.
Tịch Thần Hạn, "Không phải "
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy một chút kiên trì trong lòng cô đã lập tức bị sụp đổ
Vũ Tiểu Kiều, “Ồ, hoá ra là không phải." Giọng nói của cô trở nên bất lực.
Tịch Thần Hạn, "Cô chưa từng lấy lòng tôi thì tại sao tôi phải làm những thứ đó vì cô!” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.
Vũ Tiểu Kiều cúi thấp đầu xuống, hai tay năm chặt lấy nhau.
khoé miệng của Tịch Thần Hạn giật giật một lúc, từ lúc nào người phụ nữ nhỏ bé này lại trở nên ngoan ngoãn như vậy!
Tịch Thần Hạn, "Tôi phải đính hôn rồi!” Tịch Thần Hạn cất cao giọng.
Anh lạnh lùng, kiêu ngạo và ngang ngược tuyên bố với Vũ Tiểu Kiều.
Bờ vai gầy yếu của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên run lên một cái, trong lòng cô toát ra một sự đau đớn xé rách.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói với anh.
Vũ Tiểu Kiều, “Chúc mừng anh
Chúc mừng?
Tịch Thần Hạn tức giận.
Người phụ nữ đáng chết này! Lại có thể thản nhiên chúc mừng anh!
Đôi mắt lạnh lùng và hung ác nham hiểm giống như lửa địa ngục của Tịch Thần Hạn nhìn chăm chăm vào dáng người mỏng mạnh của Vũ Tiểu Kiều, anh hận đến mức không thể đem cô đốt thành tro bụi.
Đông Thanh cảm nhận rõ ràng được một loại sức lực vô cùng mạnh đang đè vào anh ta khiến anh ta không thở được, trên trán anh ta toát ra một mảng mồ hội lớn.
Đông Thanh cầu xin nhìn vào Vũ Tiểu Kiều, hy vọng cô có thể làm chuyện tốt, nhất thiết đừng chọc giận cậu Thần nhà bọn họ, nếu không người đen đủi sẽ là bọn họ.
Vốn dĩ Tịch Thần Hạn muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch lại suy nhược của cô thì thực sự lại không nhẫn tâm nổi trận lôi đình với cô.
Anh đột nhiên cong môi lên, nở ra một nụ cười vừa nham hiểm vừa đáng sợ, "Nghe nói cô là chị của Phi Phi, trên tiệc đính hôn thì cô đến làm phù dâu của cô ấy!”
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn khuôn mặt cười hống hách của anh, sự đau đớn trong lòng cô lại gia tăng thêm một phần.
Cô bị làm sao vậy?
Tại sao ở trước mặt Tịch Thần Hạn lại nhiều lần cảm thấy đau lòng như vậy?
Tịch Thần Hạn đi rồi, để Đông Anh ở lại theo dõi chặt chẽ Vũ
Tiểu Kiều.
Đông Thành không dám lơ là, anh ta lấy lại trăm phần trăm tinh thần, không dám chớp mắt dù chỉ một cái nhìn chăm chăm vào Vũ Tiểu Kiều giống như sợ cô biết thuật tàng hình gì vậy, một khi không chú ý thì cô sẽ bay mất khỏi đây.
Vũ Tiểu Kiều cuộn người trên ghế sofa của phòng bệnh, cô nhắm mắt lại, trong đầu cô không ngừng xuất hiện hình bóng của Tịch Thần Hạn, còn có giọng nói của anh, điều này khiến trong lòng cô rối như tơ và
Anh phải đính hôn rồi, điều này cũng không liên quan gì đến cô, tại sao cô lại khó chịu như vậy?”
Lẽ nào cô nảy sinh ảo tưởng gì không thực tế với anh? Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng liều mạng lắc đầu, cô không ngừng nói với bản thân rằng Vũ Tiểu Kiều mày phải tỉnh táo, nhất định không được có những ý nghĩ gì không nên có
Tịch Thần Hạn là nhân vật như thế nào, anh là một để vương tối cao, cô và anh vốn là người của hai thế giới.
Một lúc rất lâu rất lâu sau, sắc trời đã hoàn toàn trở nên tối.
Trong phòng bệnh không bật đèn, Vũ Tiểu Kiều cũng không biết là cô đã ngủ hay là vẫn đang thức, khi cô khôi phục lại sự bình thường thì Tịch Thần Hạn lại xuất hiện trong phòng bệnh.
Cô cuộn người trên ghế sofa, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt của anh lạnh lùng và âm u nhìn chăm chăm vào cô.
Tịch Thần Hạn, "Cô dường như rất thích chà đạp bản thân.
Vũ Tiểu Kiều day dạy đôi mắt cay nhức của mình, cả đầu cô trở nên mê muội, cô không biết mình lại đắc tội anh ở chỗ nào.
Tịch Thần Hạn đột nhiên củi người xuống, đem cô ôm đè lên ghế soà, cô bị doạ đến mức khẽ kêu lên, cô theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Cánh tay mềm mại của cô khiến trái tim của anh không biết làm sao lại trở nên mềm lại, nhưng anh vẫn thô bạo quãng có lên chiếc giường lớn.
Đông Thanh thấy như vậy liền nhanh chóng lặng lẽ lui ra khỏi phòng bệnh, trả lại không gian cho bọn họ tự do phát huy.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng bò từ trên giường lên, cả người cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, một con hươu con có một đôi mắt kinh hãi và long lanh lấp lánh như vậy, lập tức liền đánh tan tảng băng kiên định đang bao bọc trong lòng anh.
Anh từ từ cúi người xuống đem cô bao vây trong hai cánh | tay của mình, hơi thở nặng nề và quyền thế phả lên trên mặt cô.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều run rẩy, “Anh...anh muốn làm cái gì?”