Có lẽ rượu có thể làm dịu lòng người, sau khi rót nửa ly Martini vào cổ họng, ánh mắt Tống Phong Thời trở nên nhu hòa ẩm ướt giống như đất sau mưa, từ cứng rắn biến thành mềm mại.
Cậu chỉ hỏi một câu: “Tại sao anh lại gọi cho em một ly Martini?”
Câu này nghe cứ như đang tra hỏi.
Tại sao anh làm như vậy? Giọng điệu cũng mơ hồ có phần trách móc.
Lại cũng như thể đây là một chuyện sai lầm vậy.
Nếu không phải Kim Lan Thù đưa cho cậu ly rượu đó, thì sẽ không có sự triền miên về sau, cũng sẽ không có ảo tưởng.
Không có ảo tưởng thì sẽ không có sợ hãi, nghi ngờ và hận thù.
Tất nhiên, cũng sẽ không có tình yêu.
Tống Phong Thời nghiêm túc hỏi một câu.
Kim Lan Thù lại bị sự nghiêm túc của cậu làm xúc động, thậm chí có thể nhìn thấy những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt cậu.
“Bởi vì…” Kim Lan Thù dừng một chút, nói: “Bởi vì anh nhìn thấy em.”
Tống Phong Thời trợn tròn mắt, như thể không nghe rõ lời anh nói.
Kim Lan Thù cũng là kiểu người sẽ thẳng thắn hơn sau khi uống rượu.
Anh nhấp một ngụm rượu, đầu đã hơi say, trước mắt lại là người trong lòng.
Anh thở dài nói: “Bởi vì anh nhìn thấy em.
Anh nhìn thấy em ngồi một mình trong góc quán bar.
Lúc đầu anh còn tưởng mình nhận lầm người, sao có thể may mắn như vậy? Vừa trở về nước liền tình cờ gặp được em?”
“Sau đó anh phát hiện quả thực là em.
Càng may mắn hơn là đối diện em lại chẳng có ai, vì vậy anh nghĩ mình nhất định phải ngồi vào vị trí đó.”
“May mắn?” Tống Phong Thời cẩn thận cân nhắc chữ này: “Anh cảm thấy gặp được em là chuyện may mắn sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Kim Lan Thù hỏi: “Chẳng lẽ em không cảm thấy gặp được anh cũng là chuyện may mắn ư?”
Đương nhiên Tống Phong Thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu ấp úng hồi lâu mới đáp: “Cho nên, đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn nhớ em ư?”
“Đầu óc anh cũng không có vấn đề, sao lại không nhớ ra được?” Lời nói của Kim Lan Thù lại trở nên sắc bén.
Tống Phong Thời mới vừa có chút vui mừng, lại bị những lời này làm tan biến: “Đúng, đầu óc của anh rất tốt.
Vậy em hỏi anh, người lúc trước ở bên cạnh ký túc xá của chúng ta là ai?”
Gương mặt Kim Lan Thù lập tức lộ vẻ khó khăn: “Tại sao anh lại phải nhớ tới người không liên quan chứ?”
“Cho nên, em vẫn có thể được coi là người ‘có liên quan’ nhỉ.” Tống Phong Thời cười cười, không biết là vui hay không vui: “Khi ấy em uống say rồi, anh có còn tỉnh táo không? Anh và em… có còn tỉnh táo không?”
Tống Phong Thời vẫn rất để ý đến cách họ bắt đầu chuyện này.
Kim Lan Thù nói: “Đương nhiên là anh tỉnh táo.
Say quá thì cũng không làm nổi đâu.”
Lời này cũng đúng!
Tống Phong Thời mở to hai mắt: “Vậy vì sao anh lại muốn qua đêm với em? Chẳng lẽ là bởi đi uống rượu rồi gặp được người thích hợp ư?”
“Không liên quan gì đến việc uống rượu.” Kim Lan Thù trả lời: “Chỉ là vì anh đã gặp đúng người thích hợp.”
Biểu cảm của Tống Phong Thời mờ đi trong ánh sáng mờ ảo, cảm xúc của cậu cũng khá mơ hồ.
Kim Lan Thù đột nhiên nhớ tới một chuyện, ảo não nói: “Em không thích anh nói em là ‘người thích hợp’ đúng không?”
Tống Phong Thời cười khổ: “Đúng, bởi vì ‘Thích hợp’ có rất nhiều kiểu.”
“Vớ vẩn.” Kim Lan Thù thực sự không thể đồng ý: “Em đã từng nghe nói đến ‘kết cấu chuẩn mực’ chưa? Chuẩn mực phù hợp nhất chính là kết cấu thích hợp, nhiều hơn một chút hay ngắn hơn một chút đều không đạt.”
Nhịp tim Tống Phong Thời đập loạn hồi lâu, nói: “Anh chưa bao giờ giải thích với em điều này.”
“Em cũng chưa từng hỏi mà?” Giọng điệu của Kim Lan Thù không khỏi lộ ra vài phần oán hận, dựa vào lượng rượu trong bụng mà biểu đạt: “Trước đó em nói anh chưa từng nói thích em, vậy em đã từng nói em yêu thích anh chưa? Đợi lúc chia tay mới nói một câu, nói xong cũng liền chia tay luôn, tức chết anh rồi! Nói vậy thà rằng không nói còn hơn!”
Tống Phong Thời sững sờ, nghẹn một bụng tức.
Cậu thực sự đã bị thuyết phục bởi những lời nói thiếu suy nghĩ của Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù càng nói càng tức, càng nói càng cảm thấy bản thân không đáng, anh ném một tờ tiền có giá trị lớn xuống quầy bar: “Quên đi! Đi thôi! Đừng uống nữa!”
Hai người liền cùng nhau rời khỏi quán bar.
Họ chậm rãi bước dọc theo bờ sông, gió lớn thổi tới, cũng làm cho hai người tỉnh táo thêm một chút.
Kim Lan Thù nhớ tới một vấn đề thực tế, liền hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Tống Phong Thời rầu rĩ trả lời: “Khách sạn X.”
“Sao em không chọn khách sạn tốt một chút?” Kim Lan Thù nói: “Nơi đó thật tồi tàn.”
Tống Phong Thời nói: “Công ty cũng có trả tiền khách sạn cho em đâu? Tốn tiền vào việc đó làm gì? Em vẫn đang tìm nhà, khi tìm được căn phù hợp em sẽ chuyển đến ở.”
“Không phải em có một căn rồi ư?” Kim Lan Thù hỏi.
“Em đã cho em gái thuê rồi mà.” Tống Phong Thời nói: “Hơn nữa, hiện tại cũng tiết kiệm được một ít tiền, em nghĩ mình có thể mua căn hộ thứ hai.”
Kim Lan Thù gật đầu: “Mua thêm nhà cũng tốt.
Dù sao em cũng không thích tiêu tiền vào chỗ khác, cũng nên tiết kiệm thật nhiều.
Cái xe nhỏ đó đã hỏng lâu như vậy, anh cũng cảm thấy khó chịu giùm em.
Vốn là anh định quý sau sẽ mua cho em một chiếc mới…”
Tống Phong Thời mơ màng nghe, lòng chợt giật nảy một cái, cảm thấy cuộc trò chuyện của họ giống như đang trờ về trạng thái lúc còn yêu đương.
“Không cần, sao có thể không biết ngượng như vậy?” Tống Phong Thời vội vàng lau mồ hôi trên trán, nói: “Những giám đốc khác đều không có xe, chỉ một mình em có xe mới thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
“Không phải anh đã nói ‘vốn là’ ư?” Kim Lan Thù đáp: “Cũng đâu phải thực sự sẽ mua cho em.”
Tống Phong Thời quả thực bị nghẹn một ngụm máu, không thể nuốt trôi.
Kim Lan Thù gọi một chiếc taxi, và ngồi lên đó cùng với cậu.
Anh nói với tài xế: “Đến khách sạn X.”
Tống Phong Thời hỏi: “Anh không về nhà sao?”
“Đưa em trở về trước đã.” Anh đáp.
Tống Phong Thời cười cười, nói: “Hai người đàn ông, cần gì phải đưa tới đưa lui.”
“Em nói đúng,” Kim Lan Thù gật đầu, nhìn nhìn đường phố trống rỗng lúc nửa đêm, nói tiếp: “Nhưng không phải là bởi không gọi được xe khác nữa sao?”
Tống Phong Thời lại nghẹn thêm một cục máu ngay họng.
Tài xế taxi đưa hai người đến khách sạn X.
Đến cửa khách sạn Tống Phong Thời liền chuẩn bị xuống xe.
Kim Lan Thù lại kéo cậu: “Không mời anh đi lên uống ly cà phê sao?”
Người trưởng thành đều biết câu nói này có ý gì.
Tống Phong Thời không tự chủ oán thầm: M* nó, thực sự đầy đầu anh đều là những thứ đó nhỉ.
Trên mặt Tống Phong Thời cũng hiện rõ vẻ chán ghét: “Không phải anh vừa nói khách sạn em ở rất tồi tàn sao? Làm sao em có thể không biết ngượng mà chiêu đãi khách quý như anh?”
Kim Lan Thù cũng nhún nhún vai, nói: “Anh có thể nhẫn nại.”
“Anh có thể, em không thể!” Tống Phong Thời đẩy cửa xe, muốn xuống.
Kim Lan Thù cũng cuống lên, anh đã uống không ít rượu nên quên mất chuyện bản thân muốn ‘giả ngầu’, muốn là bông hoa trong thung lũng vắng, liền không chút nghĩ ngợi kéo tay cậu lại: “Tại sao không thể? Rốt cuộc em muốn thế nào mới không giận dỗi nữa?”
Mặt Tống Phong Thời đầy vẻ giận dữ: “Đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy em chỉ đang giận dỗi thôi sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Kim Lan Thù nói: “Rõ ràng em vẫn còn thích anh, u mê tới mức không chịu nổi.”
Anh đang muốn nói tiếp, liền nghe thấy tài xế ấn còi.
Tài xế không kiên nhẫn nói: “Mấy người có đi hay không? Còn muốn ở đây diễn một tập phim thần tượng hay sao?”
Kim Lan Thù và Tống Phong Thời liền lập tức xuống xe, nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi.
“Thái độ phục vụ của tài xế bây giờ thật tệ!” Kim Lan Thù rất không hài lòng.
Tống Phong Thời cũng có chút đau đầu, cậu nói: “Được rồi, gần chỗ này cũng không dễ gọi xe, dùng app gọi taxi đi? Để em gọi một chiếc cho anh.”
Nói xong, cậu liền mở ứng dụng gọi xe và giúp Kim Lan Thù gọi một chiếc.
Kim Lan Thù lẩm bẩm: “Em sự không để anh ở lại uống cà phê sao?”
Tống Phong Thời liếc nhìn anh một cái: “Khách sạn chỗ em rất tệ, trong phòng không có máy pha cà phê.”
Trông Kim Lan Thù cứ như nghe thấy lời nói mơ giữa ban ngày: “Em đang đùa anh à? Loại phòng khách sạn nào mà lại không có máy pha cà phê?”
Tống Phong Thời cũng không muốn trả lời những câu hỏi thiểu năng trí tuệ này.
Kim Lan Thù lại nói: “Được rồi, vậy thì trong quầy bar mini chắc phải có cà phê đóng hộp phải không?”
“Buổi tối uống cà phê cái gì!” Tống Phong Thời phản bác: “Hơn nữa, còn có dì ở nhà chờ anh.”
“Mặc kệ bà ấy.” Kim Lan Thù thể hiện thái độ mà một đứa con trai bất hiếu nên có.
Tống Phong Thời bất lực thở dài, nhìn thấy một chiếc Audi A6L đang lao tới từ góc phố, biển số xe là biển được báo trên App.
Tài xế đỗ xe ở ven đường, ngó xuống cười hỏi: “Có phải hai người đặt dịch vụ gọi xe trực tuyến không?”
“Đúng thế.” Tống Phong Thời chỉ vào Kim Lan Thù: “Ngài đây cần đi.”
Người tài xế mặc vest đen bước ra khỏi xe và mở cửa hàng ghế sau cho Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù không vui: “Rốt cuộc là anh làm chưa đủ tốt chỗ nào? Em nhất định phải đuổi anh đi ư?”
Hôm nay Tống Phong Thời chủ động hẹn Kim Lan Thù tan tầm thì đi uống rượu, anh đã rất vui vẻ, còn cho rằng chiến lược ‘giả ngầu’ của mình đã có hiệu quả!
Tống Phong Thời thở dài, nói: “Vì sao anh cứ nhất định phải tìm em?”
“Không phải là bởi chỉ có em thích hợp thôi ư?” Kim Lan Thù vẫn không nhịn được mà dùng cái từ ‘Thích hợp’ này.
Tống Phong Thời đáp: “Vậy anh tìm người khác đi, nói không chừng cũng thích hợp thì sao?”
“Không thể!” Kim Lan Thù nói như chém đinh chặt sắt.
Tống Phong Thời ngơ ngác: “Tại sao lại không thể?”
“Tại sao…”
Dĩ nhiên Kim Lan Thù cũng không hiểu, chỉ nói: “Nhưng mà em cũng sẽ không tìm người khác mà.”
“Làm sao anh biết được?” Tống Phong Thời có chút giận hờn đáp: “Em cứ nhất định phải treo mình trên cái cây cổ thụ nhà anh sao?”
Vẻ mặt Kim Lan Thù đầy sự kinh ngạc: “Tại sao anh lại là cây cổ thụ? Anh còn chưa đủ xuất sắc hay sao?”
“Đúng, anh xuất sắc, anh quá xuất sắc.” Tống Phong Thời cười lạnh: “Anh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, kiêu căng ngạo mạn, cho rằng mình hơn người.
Anh chưa bao giờ cân nhắc tới địa vị của em, còn tự ý đưa ra quyết định thay em, che giấu rất nhiều chuyện với em.”
“Nếu như em chỉ là cấp dưới của anh, vậy anh làm thế cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng, nếu như chúng ta đang trong một mối quan hệ thực sự, anh làm vậy mà không cảm thấy có chút vấn đề nào sao? Nếu như thế em thà rằng anh cứ vĩnh viễn là lãnh đạo của em, vậy còn bớt lo được một chút.
Đừng nói chuyện yêu đương nữa, cứ vậy kiếm thêm chút tiền còn thấy vui vẻ hơn.”
Kim Lan Thù ngơ ngác: “Anh… Anh cư xử ngạo mạn ư?”
“E hèm.” Tài xế nói: “Xin hỏi, ngài còn muốn lên xe sao?”
Kim Lan Thù liếc nhìn người lái xe: “Anh cứ bật đồng hồ trước đi.”
Người lái xe lập tức mỉm cười và nói: “Được, thưa ngài!”
Tài xế ngồi trở lại xe, bấm đồng hồ và nói: “Tôi có thể đợi hai người trong xe được không?”
Kim Lan Thù nói: “Đừng nói chuyện.”
Tài xế mỉm cười gật đầu.
Tống Phong Thời khoanh tay nói: “Sao anh còn chưa lên xe? Có biết mẫu xe này rất đắt tiền không!”
Kim Lan Thù thờ ơ nói: “Nhưng anh có tiền.”
Tống Phong Thời thực sự nghẹn lời.
Cậu đỡ trán, nói: “Vậy rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Kim Lan Thù đáp: “Em cảm thấy thái độ của anh ngông cuồng ngạo mạn, cho nên mới không hài lòng? Vậy lần trước anh đuổi theo xe của em cả một đường, còn tỏ tình với em, em vẫn cảm thấy anh kiêu căng ngông cuồng, cao cao tại thượng sao?”
“Đương nhiên là em cảm động… Ban đầu ấy.” Tống Phong Thời cũng thẳng thắn trả lời: “Nhưng mà, chẳng qua là bởi anh cảm thấy như vậy rất thông minh mà thôi.”
“Anh…” Đột nhiên Kim Lan Thù cảm thấy đối phương thật vô lý: “Anh… Đến việc anh thông minh cũng không được sao? Anh có thể làm gì với chuyện thông minh chứ? Là trời sinh mà!”
Tống Phong Thời tức giận đến mức không nói được lời nào.
Tài xế ngồi bên cạnh thở dài: “Ôi, người trẻ tuổi, anh nên vì tình mà ngốc một lần đi!”
Kim Lan Thù quay đầu lườm tài xế: “Không phải tôi đã bảo anh đừng nói nữa sao?”
Tài xế lập tức áy náy nói: “Xin lỗi.”
Kim Lan Thù lại suy nghĩ một chút, hỏi Tống Phong Thời: “Em thà rằng anh là một kẻ ngốc còn hơn, phải không?”
“Hả?” Tống Phong Thời có chút không hiểu.
Bỗng nhiên anh mở cửa xe ra, đẩy Tống Phong Thời vào ghế sau, ‘rầm’ một cái đóng cửa lại, nói với tài xế: “Tài xế, lái xe đi!”
“Được.” Tài xế lập tức lái xe đi.
Tống Phong Thời còn chưa kịp phản ứng lại, xe đã lái đi.
“Anh… Anh làm gì?” Căn bản Tống Phong Thời không thể phản ứng kịp, cậu hạ cửa kính xe xuống nhìn về phía sau, liền thấy Kim Lan Thù đang đuổi theo sau lưng.
Hôm nay là ngày đi làm nên Kim Lan Thù mặc vest, phần thắt lưng và chân bó chặt, không thể tự do di chuyển nên đành dùng tay chân tê cứng mà đuổi theo.
Tài xế rất hiểu chuyện mà điều khiển xe với tốc độ từ tốn.
Cũng bởi vậy mà Kim Lan Thù có thể chạy tới bên cạnh cửa sổ xe, bảo trì tốc độ cùng với xe ô tô.
Anh mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi hỏi Tống Phong Thời: “Thế nào? … Anh… Anh như vậy đã đủ ngu chưa?”
Tác giả có lời muốn nói: Đếm ngược đến phần kết nào..