Tổng Tài Định Chế Tư Nhân


Để chứng tỏ mình và Lưu Dịch Tư không hề có ‘gian tình’, là thực sự thuần khiết.

Tống Phong Thời liền quay lại văn phòng và lần nữa chính thức bày tỏ: “Chúng ta có nên liên hệ với ‘Thượng Uyển Xuân’ không? Em nghĩ chúng ta có thể mở một ‘tuyến đường phong cảnh Trung Quốc’ tại kinh đô thời trang… Nói không chừng còn có hiệu quả bất ngờ.”
“Nếu các thương hiệu của Trung Quốc cùng tập hợp lại với nhau…” Âu Văn cau mày: “Vậy không phải còn phải gọi cả Nghê Thường sao?”
Kim Lan Thù nói: “Nghê Thường đã làm hỏng mối quan hệ hợp tác với họ rồi mà? Chúng ta và ‘Thượng Uyển Xuân’ có thể được xem là thương hiệu tương đối lớn, thậm chí chúng ta còn có thể liên hệ với một số thương hiệu nhỏ hơn để tạo thành một chuỗi phong cảnh, nói không chừng sẽ có tác dụng.

Lưu Dịch Tư luôn nói muốn quảng bá văn hóa, hoan nghênh công ty mới gia nhập, chấn hưng thị trường, khẩu hiệu lớn như vậy hẳn là sẽ không từ chối.”
Lúc nói lời này giọng điệu của anh rất bình tĩnh và tự chủ, phân tích rất có lý, không giống như tối qua, bỗng nhảy dựng lên rồi mắng Lưu Dịch Tư là ‘tên tiểu nhân’.
Xem ra, Kim Lan Thù quả nhiên là người công tư rõ ràng.
Cho dù bình thường anh luôn cảm thấy Lưu Dịch Tư là tên ‘tiểu nhân’, nhưng về mặt công việc thì vẫn tương đối lý trí.
“Nếu vậy trước hết em sẽ viết một phương án.” Tống Phong Thời đáp.
Kim Lan Thù nói: “Em có thể thử liên lạc với Lưu Dịch Tư trước một chút, thăm dò ý tứ rồi hẵng viết phương án, tránh làm chuyện vô ích.”
Tống Phong Thời ngẩn ra: “Em liên lạc với hắn?”
Cậu còn tưởng rằng Kim Lan Thù đang ghen đấy.
Không ngờ Kim Lan Thù rất bình tĩnh: “Em phụ trách dự án này, tất nhiên em sẽ là người liên lạc.”
Tống Phong Thời bèn đáp: “Được, để em nghĩ một chút.”
Âu Văn nói thêm: “Nhắc mới nhớ, Vương Uyển đã gửi bản thảo hợp đồng và thư bảo lãnh rồi… Anh có muốn nói với hắn rằng kế hoạch có thay đổi không?”
“Kế hoạch của chúng ta còn chưa viết nổi một chữ, trước tiên đừng để lộ.” Kim Lan Thù đáp: “Đưa tất cả tài liệu cần thiết của hắn đến đây để tôi xem qua đã.”
“Được ạ.” Âu Văn gật đầu đáp ứng.
Tống Phong Thời trở lại phòng làm việc của mình, dựa theo lời dặn dò của Kim Lan Thù mà nhắn tin cho Lưu Dịch Tư: “Chúng tôi đã gặp người phụ trách của trung tâm thương mại Dubai, cũng đang bàn về việc mở một cửa hàng.

Nói đến thì, anh có hứng thú mở một chi nhánh bên đó không?”
Lưu Dịch Tư nhanh chóng trả lời: “Ý kiến này không tồi, nhưng tôi mới mở một cửa hàng ở Paris cách đây không lâu…”
“Ừm, là thế này.

Chúng tôi đang nghĩ về việc thành lập một ‘tuyến đường thương hiệu Trung Quốc’ ở đó, để xem có thể tạo thành quy mô hiệu ứng hay không.”
Hiển nhiên là Lưu Dịch Tư cảm thấy có chút hứng thú: “Ý tưởng này có vẻ hay, nhưng chúng ta cần ngồi xuống thảo luận chi tiết.”
Tống Phong Thời xin chỉ thị của Kim Lan Thù: “Em có thể một mình đi uống rượu với Lưu Dịch Tư và bàn công việc không?”
“Không!” Kim Lan Thù ngang ngược nói: “Ít nhất phải gọi anh đi cùng!”
Tống Phong Thời nghĩ thầm: Với cái miệng của anh mà gặp nhau thật thì còn có thể nói chuyện làm ăn sao?
Vì vậy, cậu liền nói bóng nói gió: “Thế này đi, lúc gặp mặt anh có thể nói chuyện khách khí với hắn một chút không?”
“Anh không khách khí với hắn hồi nào?” Kim Lan Thù hỏi ngược lại.
Tống Phong Thời thật sự không còn gì để nói.
“Em không nghĩ chúng ta nên đi cùng nhau.” Tống Phong Thời suy nghĩ hồi lâu: “Nếu anh không thích em một mình gặp hắn, vậy để em gọi Âu Văn?”
“Lẽ nào Âu Văn tốt hơn anh sao? …Rõ ràng anh mới là chủ tịch công ty!”
Tuy nhiên, xét đến việc anh vừa mới quay lại với Tống Phong Thời, cho dù Kim Lan Thù không vui thì cũng phải gật đầu đáp ứng.
Tống Phong Thời dẫn Âu Văn đến địa điểm đã thỏa thuận – một quán bar.
Ban đầu Tống Phong Thời đề xuất đến xưởng của ‘Thượng Uyển Xuân’, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho Lưu Dịch Tư.

Mặt khác, cậu cũng muốn đến một nơi ‘công khai’ như vậy, tránh cho Kim Lan Thù sinh nghi, Lưu Dịch Tư hiểu lầm.
Nhưng mà, Lưu Dịch Tư lại nói: “Xưởng chỗ tôi khá bừa bộn và không thích hợp để thảo luận.

Hơn nữa, cuộc hẹn diễn ra vào buổi tối.

Là ông chủ, nếu tôi ở lại công ty quá muộn sẽ gây áp lực cho một số nhân viên.

Có thể họ thấy tôi chưa tan tầm thì cũng không dám tan làm.”
Tống Phong Thời liền cảm thấy: Lưu Dịch Tư thật sự là một ông chủ tốt! Sao có thể ân cần như thế! Còn lo lắng nhân viên không dám tan làm đúng giờ!
Vì vậy, Tống Phong Thời và Âu Văn bèn đến một quán bar ở gần xưởng của Thượng Uyển Xuân để đợi hắn.
Lưu Dịch Tư cũng tới rất nhanh, trên mặt còn có vẻ áy náy: “Thực xin lỗi, phân xưởng có chút việc phải làm cho nên mới chậm trễ một chút.”
“Không sao, chúng tôi chờ cũng không lâu.” Tống Phong Thời cười đáp.
Họ biết dụng ý của Lưu Dịch Tư, khi hẹn gặp ở một nơi không quá nghiêm túc như quán bar thế này.

Điều này cho thấy Lưu Dịch Tư không mấy hứng thú với việc này, chỉ muốn nói chuyện một cách thân mật và thoải mái.

Việc chọn một nơi có ánh đèn mờ ảo như vậy cũng cho thấy, hắn không muốn đọc bất kỳ đề xuất hay kế hoạch nào.
Cho nên, Tống Phong Thời cũng không mang những tài liệu này theo, mặc quần áo bình thường, như thể cũng muốn tùy tiện tán gẫu.
Ngược lại Âu Văn thì không đáng kể.

Hắn biết, đại khái thì mình chỉ ở đây phụ trách làm bóng đèn mà thôi.
Tống Phong Thời và Lưu Dịch Tư nói chuyện phiếm vài câu, liền nói về ý tưởng thành lập ‘tuyến đường phong cảnh Trung Quốc’ này.
Lưu Dịch Tư lại nói: “Nói thì như vậy, nhưng nếu gây động tĩnh lớn tới mức đó thì tôi cần phải thảo luận với công ty mẹ.”
“Đương nhiên.” Tống Phong Thời gật đầu: “Chúng ta chỉ đang thảo luận về mô hình này, xem anh có hứng thú hay không thôi.”
Lưu Dịch Tư cười đáp: “Không phải tôi không có hứng thú, chỉ là có chút nghi hoặc.”
“Nếu như anh còn có chỗ nghi ngờ, chúng ta có thể từ từ nói.” Tống Phong Thời tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn.
Hai người liền bắt đầu trao đổi về một số chi tiết, Âu Văn cảm thấy hơi nhàm chán nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười.
Cũng thật trùng hợp, lúc này trong quán bar còn có một người quen khác của bọn họ – Chu Dực Dực.
Vốn dĩ hắn định thi triển quyền cước, giành lấy một vị trí tốt trong trung tâm mua sắm, nhưng không ngờ lại xảy ra sai lầm.
Hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau khi gặng hỏi thì mới biết rằng một nhân viên lễ tân khách sạn đã xúc phạm Vương Uyển.

Quản lý khách sạn tràn đầy áy náy giải thích với Chu Dực Dực: “Nhân viên lễ tân này rất có kinh nghiệm, trước đây chưa từng có đánh giá tiêu cực nào, cho nên chúng tôi mới chọn hắn để tiếp đón khách quý.

Nào ngờ hắn lại phạm sai lầm lớn như vậy… chính hắn cũng đã nhận lỗi từ chức rồi.”
Chu Dực Dực lại vô cùng nghi hoặc: “Hắn là người có kinh nghiệm dày dặn, sao có thể đột nhiên phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy?”
Cái này quản lý cũng không thể đáp được.
Khác thường tức là có vấn đề.
Chu Dực Dực lại nghe nói, sau khi Vương Uyển bị xúc phạm thì Tống Phong Thời liền liên lạc, y còn bảo cậu ta sắp xếp đổi khách sạn.

Hắn lại càng cảm thấy có vấn đề, liền cho người điều tra, phát hiện nhân viên lễ tân kia sau khi nghỉ việc vẫn chưa tìm công việc mới, lại còn nhàn hạ đi du lịch Châu Âu.

Chắc chắn là có gì đó không ổn.
Vì vậy, hôm nay Chu Dực Dực liền hẹn anh Trụ tại quán bar này.
Anh Trụ là một tay xã hội đen sống gần đây, chuyên hoạt động phạm pháp.

Khi nhận được danh sách của Chu Dực Dực, gã liền đến gặp hắn: “Tôi đã tìm được rồi.

Tài khoản của người bên khách sạn mà cậu đề cập đã được chuyển vào 1 triệu.

Cho nên dĩ nhiên là hắn có tiền.”
Chu Dực Dực có vẻ cũng không ngoài ý muốn, chỉ hỏi: “Vậy, số tài khoản chuyển tiền cũng tìm được rồi?”
“Tài khoản chuyển tiền đã trải qua rất nhiều đường, nếu thật sự muốn đuổi theo, nhiều nhất chỉ có thể đuổi đến tài khoản bí mật ở nước ngoài.” Anh Trụ khoát tay: “Tôi khuyên cậu đừng phí sức làm gì, bởi vì thực ra trong lòng cậu đã có đáp án rồi đúng không?”
Chuyện này cũng giống như khi Chu Dực Dực gửi tiền cho Ruth để bán thông tin của Vân Tưởng, đó cũng là một tài khoản bí mật và thông thường thì không thể tra ra hắn.
“Quả nhiên… Tống Phong Thời kết giao với Vương Uyển nhanh như vậy… Nhất định là giở trò.” Chu Dực Dực tức giận đập bàn.
Anh Trụ cười nói: “Được rồi, thông tin đã có, tiền thì đến chưa? 5 vạn nhé.”
Chu Dực Dực thẳng thừng cầm điện thoại di động lên chuyển khoản.
Anh Trụ giật mình: Tên này ngốc à, ngay cả mặc cả cũng không thèm mặc cả!
Vì thế anh Trụ cực kỳ vui vẻ, nói: “Như vậy đi, bằng không cậu cho tôi 20 vạn, tôi giúp cậu hả giận?”
“Làm sao hả giận?” Chu Dực Dực cảm thấy hứng thú.
Anh Trụ nói: “Cậu nói tên Tống Phong Thời đó là ai đi, tôi sẽ tìm người đánh gãy răng hắn!”
“Được!” Chu Dực Dực thấy rất vui: “Nhưng người khác liệu có tìm ra tôi không?”
“Không đâu.” Anh Trụ vỗ ngực: “Chúng tôi làm ăn chuyên nghiệp, 20 vạn là được!”
“Hai mươi vạn thì hai mươi vạn!” Chu Dực Dực uống hai chén liền mất bình tĩnh, hấp tấp đồng ý.
Anh Trụ nghĩ thầm: Đúng là tên ngu! Ở mấy chỗ nhỏ thì 20 vạn đã đủ để thuê giết người rồi.

Tên ngốc này thực sự không hiểu giá cả thị trường… Sớm biết thì mình đã yêu cầu 50 vạn.
Hai người uống quá chén, cười đùa vui vẻ, anh Trụ khoác vai Chu Dực Dực gọi hắn là huynh đệ.

Một lúc sau, họ còn cùng nhau vào nhà vệ sinh.
Bên trong quán bar lại không có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh gần nhất nằm trong con hẻm phía sau và phải đi ra ngoài bằng lối thoát hiểm.

Cả hai bước trên lối thoát hiểm rồi thốt lên: “Chật hẹp quá”.
Cũng không ngờ, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Hai người đang định vào nhà vệ sinh qua lối thoát hiểm thì tình cờ gặp Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời nhìn thấy Chu Dực Dực cũng không vui, nhưng cậu không muốn gây rắc rối, vì vậy bèn quay đầu rời đi.
Chu Dực Dực cũng say khướt, thè lưỡi nói: “Là… chính là hắn…”
Anh Trụ không kịp phản ứng: “Cái gì là hắn?”
Chu Dực Dực nói: “Người bảo anh đánh đó!”
Anh Trụ gật đầu, nói: “Đừng nóng giận người anh em, tôi lập tức gọi người đánh hắn, cậu thấy thế nào?”
Chu Dực Dực ngẩn ra: “Nhanh như vậy sao?”
Anh Trụ vốn có giao thiệp rộng, liền gọi mấy tên đàn em đi đánh người.
“Không phải như vậy quá rõ ràng sao?” Chu Dực Dực hỏi: “Bọn họ sẽ cảm thấy là tôi gọi?”
“Không…” Anh Trụ nói: “Yên tâm đi, đàn em của tôi rất chuyên nghiệp, cái này chỉ coi như say rượu cãi vã, cảnh sát tới cũng sẽ không nghi ngờ.”
Lúc này, Tống Phong Thời đang định quay lại quán bar từ lối thoát hiểm, thì không ngờ lại bị một người đàn ông to lớn va thẳng vào người.

Cậu lảo đảo hai bước nhưng không thèm để ý, chỉ muốn tiếp tục đi.

Nhưng người đàn ông to cao kia lại ngăn cản: “Đi cái gì? M* nó, mày giẫm lên chân tao rồi!”
Thấy đối phương là một tên cao to vạm vỡ, Tống Phong Thời cũng không muốn gây chuyện, liền nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi là xong?” Tên kia vốn muốn tìm lỗi nên đương nhiên không buông tha cho cậu, liền đẩy Tống Phong Thời một cái.
Tống Phong Thời cứ như con gà bệnh, làm sao chịu nổi cú đẩy này, phần lưng liền va vào tường: “Ai da, đại ca à, thực sự xin lỗi.”
Cậu biết rõ đối phương cố tình gây sự, nhưng lại không nghi ngờ mình bị ‘chỉ điểm’, cậu chỉ cho rằng đối phương uống rượu nổi điên nên muốn xoa dịu mọi chuyện, và xin lỗi một lần nữa.

Không ngờ đối phương không chịu thua, vừa tiến lên đã đấm thẳng vào người cậu.

Một quyền này đánh trúng bụng, Tống Phong Thời lập tức đau đến co giật, cúi người ôm bụng.
Tống Phong Thời nói đi vệ sinh, nhưng lại đi quá lâu, Lưu Dịch Tư có chút lo lắng nên nói với Âu Văn rằng hắn cũng định đi vệ sinh, sau đó liền đi đến lối thoát hiểm.

Hắn thấy cửa đóng lại, bên ngoài còn có một người đàn ông to cao.
Lưu Dịch Tư cau mày: “Tại sao lại không cho đi?”
Tên kia cười lạnh: “Mắc mớ gì tới mày!”
Lưu Dịch Tư buồn bực trong lòng, quay đầu liền đi tìm bảo vệ.

Bảo vệ lại nói: “Có thể đang được bảo trì.”
Tống Phong Thời nói đi vệ sinh mà đi những mười phút liền.

Lưu Dịch Tư nói hắn cũng đi, rồi rời đi đã năm phút.
Âu Văn suy nghĩ một chút: “Bọn họ đi vệ sinh cái kiểu gì thế? Nhỡ xảy ra chuyện gì trong đó thì mình cũng không gánh nổi!”
Nghĩ đến đây, Âu Văn liền chạy về phía lối thoát hiểm, đúng lúc nhìn thấy Lưu Dịch Tư đang đứng đó với vẻ mặt mờ mịt.
Âu Văn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lưu Dịch Tư nói: “Có người canh giữ lối thoát hiểm.

Tôi đã hỏi nhân viên bảo vệ, bảo vệ nói rằng có thể đang được bảo trì!”
“Bảo trì?” Âu Văn nghĩ, đảo mắt mấy cái: “Bảo trì cái khỉ mẹ gì chứ! Gọi cảnh sát!”
Nói xong, Âu Văn liền lao đến lối thoát hiểm.

Lưu Dịch Tư cũng chạy tới, nhưng thấy gã cao to kia vẫn đang đứng bên cửa thoát hiểm, cánh cửa chống cháy nặng nề vẫn đang đóng chặt.
Lưu Dịch Tư không hiểu ý của hắn nên mới chạy theo.
Âu Văn lo lắng đến toát mồ hôi hột: “Anh còn đi theo làm gì? Không phải bảo gọi cảnh sát sao?”
“Gọi cảnh sát?” Lưu Dịch Tư cầm điện thoại, sửng sốt một chút.
Gã kia nghe thấy họ định báo cảnh sát, lập tức tức giận trừng mắt: “Tên khốn nào dám gọi cảnh sát!” Nói xong, gã liền hất văng điện thoại của Lưu Dịch Tư.
Lưu Dịch Tư cũng nhận ra có gì đó không ổn, đang định nhặt máy lên thì bị tên kia đấm cho một cái ngã lăn xuống đất.

Mặc dù hắn thường có thói quen tập thể hình, nhưng nó chẳng là gì so với những tên côn đồ này.
Gã kia nhổ nước bọt, đang định đá Lưu Dịch Tư thì bất ngờ ngã xuống.
Hóa ra Âu Văn đã lấy một chai thủy tinh, từ phía sau đập thẳng vào đầu hắn.
Căn bản Lưu Dịch Tư cũng không kịp làm gì, chỉ nhìn theo Âu Văn phá cánh cửa chống cháy, nhặt từ dưới đất thứ thần khí khi đánh nhau chốn giang hồ – một viên gạch.
Giọng nói của Âu Văn vang vọng trong lối thoát hiểm: “Khi ông mày lăn lộn đập phá, đám chúng mày vẫn còn đang bú sữa đấy!”
Lưu Dịch Tư đứng dậy, nhấc điện thoại di động và gọi cảnh sát.
Khi cảnh sát đến hiện trường, họ phát hiện hai gã to cao đã nằm trên đất với cái đầu chảy máu, liền tra khảo người có vẻ mặt hung thần ác sát, tay cầm viên gạch nhuốm máu – Âu Văn.
Âu Văn: Con m* nó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui