Tổng Tài Định Chế Tư Nhân


Âu Văn ngồi trong đồn cảnh sát, một nam cảnh sát trẻ mặc đồng phục đi tới từ phía đối diện.
“Cái kia…” Âu Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương liền sửng sốt nửa giây: “Anh, đàn anh… là anh sao?”
Viên cảnh sát kéo ghế ngồi xuống, nhìn về phía Âu Văn: “Không phải cậu nói là đã thay đổi và trở thành người đàng hoàng sao?”
“Đúng thế mà, em đã thay đổi!” Âu Văn cảm thấy oan uổng: “Em quả thực là một người đứng đắn! Em m* nó… Ý em là, khi đó em vẫn còn là vị thành niên mà, vì tuổi trẻ vô tri nên mới cảm thấy như vậy có vẻ rất nguy hiểm.

Nhưng em đã hoàn toàn thay đổi, em theo học một trường đại học rất tốt, bây giờ cũng đang làm một công việc thực sự nghiêm túc.

Em của hiện tại là một người cực kỳ đứng đắn.”
“Vậy mà cậu còn đánh nhau?” Anh cảnh sát cười lạnh nói: “Không muốn đi làm nữa sao?”
“Chuyện này à…” Ngược lại Âu Văn rất bình tĩnh: “Em tin tưởng sếp mình sẽ không để ý, nói không chừng còn thưởng cho em.”
Ánh mắt anh cảnh sát rất sắc bén: “Vậy mà cậu còn dám nói mình đang làm việc nghiêm túc?!”
Âu Văn biết lời này trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Mà tuy Tống Phong Thời bị đánh nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ, tình huống không nghiêm trọng lắm, thế nhưng lúc đó đã bị cảnh sát đưa đến bệnh viện.

Tạm thời cậu cần ở lại bệnh viện, ngay sau khi cảnh sát lấy lời khai thì Kim Lan Thù đã mở cửa bước vào.
Sau đó, cảnh sát nói với anh: “Cậu là người nhà của cậu ta sao?”
Kim Lan Thù cũng không nói ra được một chữ ‘đúng’, có hơi lúng túng nhưng vẫn đáp: “Có còn luật pháp hay không, tại sao lại đánh người cơ chứ?”
Viên cảnh sát nói: “Kẻ đánh người cũng bị thương, các cậu có thể tự hòa giải.”
Nghe thấy lời giải thích này Kim Lan Thù liền nổi giận, trợn trừng mắt: “Sao có thể hòa giải? Anh nhìn xem người của tôi đã bị thương thành thế nào rồi…” Vừa nói anh vừa nhìn gương mặt đã sưng lên của Tống Phong Thời, trên tay còn quấn băng gạc, sốt ruột đến phát hỏa.

Anh nắm chặt tay cậu nói: “Đau ở đâu?”
Tống Phong Thời sợ anh không kiềm chế được tính tình mà nổi cáu với cảnh sát, liền lập tức nói sang chuyện khác: “Âu Văn đâu? Âu Văn đang ở đâu?”
“Ồ…” Dường như Kim Lan Thù vừa mới nhớ tới: “Hình như cậu ta nhờ anh đi bảo lãnh…”
Tống Phong Thời giật mình: “Vậy… Anh đi rồi hả?”
“Đương nhiên là anh tới gặp em trước!” Kim Lan Thù đáp, cây ngay không sợ chết đứng.
Tống Phong Thời nhìn đồng hồ, lại thấy lo lắng giùm Âu Văn: “Em không sao, anh ở đây cũng không giúp được gì.

Phía Âu Văn vẫn khẩn cấp hơn, anh đi bảo lãnh cho Âu Văn trước đi.”
“Hắn ở đồn cảnh sát rất an toàn, có trà và máy lạnh…” Kim Lan Thù lẩm bẩm.
Tống Phong Thời thuyết phục: “Được rồi, anh mau đi đi…”
Kim Lan Thù lại nhìn cảnh sát và hỏi: “Hai tên kia là thế nào? Tại sao chúng lại đi theo bạn trai của tôi?”
Viên cảnh sát sửng sốt, sau đó trả lời: “Hai người đó là lưu manh đường phố, thường xuyên đánh nhau, tiền án cũng nhiều.

Theo lời khai của hai bên, là do cô… bạn trai của cậu đụng phải hắn trong ngõ hẹp, đúng lúc hắn mới uống rượu cho nên liền động thủ.”
Bởi vì đám lưu manh thường xuyên đánh nhau, bất kể là lời khai của chúng hay Tống Phong Thời đều trùng khớp, cho nên cảnh sát không nghi ngờ gì.
Nhưng Kim Lan Thù lại cảm thấy kỳ lạ.
Viên cảnh sát rời đi trước.
Kim Lan Thù ngồi xuống bên giường, nói: “Em xác định thực sự là say rượu sao? Em chỉ đụng phải một tên, vậy tên kia từ đâu tới?”
“Em… Em cũng không biết,,” Tống Phong Thời xoa xoa cánh tay đau nhức: “Lúc đó em cũng rất hoang mang! Nhắc đến thì, em cảm thấy dường như hắn cố tình bắt lỗi…”
Kim Lan Thù cau mày, hỏi lại: “Em có nhớ bất kỳ chi tiết nào khác không?”
Tống Phong Thời suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên ‘À’ một tiếng, nói: “Trước khi đụng phải đám lưu manh, em đã gặp Chu Dực Dực.”
“Chu Dực Dực?” Nghe thấy cái tên này Kim Lan Thù liền cảm thấy không vui: “Lại là tên phiền phức kia?”
“Đúng, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một kẻ thoạt nhìn đã có vẻ bất lương, theo sau là mấy tên đàn em, nhìn qua cũng không giống người tốt…”
Sắc mặt Kim Lan Thù nhất thời đỏ bừng vì tức giận: “Nhất định là gã làm!”
Tống Phong Thời do dự nói: “Cũng không thể chỉ dựa vào đó mà phán đoán…”
“Nhưng khả năng này rất lớn.” Kim Lan Thù nghiến răng nghiến lợi: “Anh tuyệt đối không buông tha cho hắn!”
Tống Phong Thời lại nói: “Anh nói mà không có chứng cứ, cảnh sát cũng sẽ không tin.”
Kim Lan Thù phủi mông một cái, đứng lên nói: “Anh cũng không định tìm cảnh sát.”
Giống như Kim Lan Thù hối lộ nhân viên lễ tân, để phá hủy mối quan hệ hợp tác giữa Chu Dực Dực và Vương Uyển.

Gã không thể kiện anh về tội ‘cạnh tranh không công bằng’ vì không đủ bằng chứng.
Ban đầu, Kim Lan Thù nhận được tin Tống Phong Thời bị đánh bị thương phải nhập viện, liền hoảng sợ lao đến đây, vội vàng đến mức suýt tông vào cột đèn.

Lúc tới nơi, nghe bác sĩ nói cậu chỉ bị thương ngoài da thì mới có thể bình tĩnh một chút.
Bây giờ nghi ngờ Chu Dực Dực là ‘thủ phạm đứng đằng sau’, lửa giận nhanh chóng bốc l3n đỉnh đầu nhưng rồi lại nguội đi, sắc mặt tối sầm như thể đang âm mưu gì đó.
Trước đây thì thôi, bây giờ nhất định phải đánh chết tên tiểu nhân này mới được…
Kim Lan Thù sờ sờ cằm, trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi: “Lưu Dịch Tư có tham dự vào chuyện này hay không?”
Tống Phong Thời ngẩn ra: “Em… Em không để ý… Lúc bị đánh liền thấy choáng váng, đến bệnh viện rồi mới tỉnh táo lại.”
Nghe vậy anh lại đau lòng: “Nhất định anh sẽ khiến thằng khốn này phải trả giá.”
“Không phải chứ, sao anh có thể khẳng định là hắn…” Tống Phong Thời vẫn kiên trì với nguyên tắc ‘không nghi ngờ bậy’.
“Tên khốn đó dù không chết cũng là thứ vô dụng.” Kim Lan Thù nói: “Được rồi, để anh đi gặp Lưu Dịch Tư xem sao, hy vọng hắn cũng bị đánh, tốt nhất là đánh gãy xương.”
Tống Phong Thời ngẩn ra: “Anh… Anh hận hắn như vậy?”
“Không phải,” Kim Lan Thù nói: “Chiến lược, là chiến lược…”
Anh lại dịu dàng nói với cậu: “Em nghỉ ngơi cho tốt, xử lý xong chuyện này anh sẽ trở lại với em.”
Tống Phong Thời chưa bao giờ nghe Kim Lan Thù nói chuyện với giọng điệu như vậy, đột nhiên cảm thấy như nếm được đường trên đầu lưỡi.
Nhưng Kim Lan Thù lại chỉ vào hai má của cậu: “Nó sưng quá rồi, không cần hóa trang cũng có thể diễn được đầu heo luôn.”
Tống Phong Thời thực sự không nói nên lời, chút ngọt ngào vừa rồi cũng bị quét sạch.
Anh còn nói tiếp: “Không phải sau này cũng sẽ như thế chứ? Béo thành đầu heo?”
Khóe miệng Tống Phong Thời run rẩy, nhưng vì động phải vết thương nên liền kêu đau một tiếng.
“Em xem…” Kim Lan Thù vỗ vỗ vai cậu: “Em đừng nói nữa, xấu xí cũng không sao, ít nhất nếu Lưu Dịch Tư nhìn thấy thì sẽ không nhớ nhung em nữa.

Từ giờ trở đi, em có thể bình yên ở bên anh.”
Tống Phong Thời lạnh lùng đáp: “Cảm tạ ngài.”
“Không cần khách khí.” Kim Lan Thù bỗng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên gò má sưng tấy của cậu: “Vậy anh đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt đi.

Nếu em không thích chỗ này, thì ngày mai anh sẽ sắp xếp người đưa em tới bệnh viện tư nhân, thuê phòng VIP…”
“Không cần, ngày mai em sẽ xuất viện.” Tống Phong Thời đẩy anh: “Mau đi đi, Âu Văn còn đang chờ anh.”
“Âu Văn?” Kim Lan Thù ngơ ngác: “A, đúng vậy, Âu Văn… Thôi không sao, chuyện này không quan trọng.

Anh đi gặp Lưu Dịch Tư cái đã.”
Tống Phong Thời, hai tên lưu manh và Lưu Dịch Tư đều bị cảnh sát đưa đến bệnh viện này.
Tống Phong Thời đã báo cho Kim Lan Thù, đám lưu manh thì la hét muốn tố cáo Âu Văn.

Còn Lưu Dịch Tư thì một mình ở trong bệnh viện, chẳng nói lại với ai.
Lưu Dịch Tư bị đá ngã lăn ra, còn bị đấm một cái nhưng vết thương của hắn nhẹ hơn nhiều so với Tống Phong Thời.

Tuy nhiên, khi bị đá ngã ra đất hắn đã bị bong gân cho nên di chuyển khó khăn, bác sĩ khuyên hắn nên nằm viện nghỉ ngơi một đêm.
Hắn ngồi một mình trong phòng bệnh, yên lặng đọc sách, không ngờ lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Kim Lan Thù xuất hiện.
“Là cậu?” Lưu Dịch Tư khá kinh ngạc: “Sao lại là cậu?”
Kim Lan Thù nói: “Tôi vừa thăm Tiểu Tống, thuận tiện tới thăm anh.”
“Có lòng rồi, cảm ơn,” Lưu Dịch Tư ngồi ngay ngắn lại, miễn cưỡng cười cười: “Tôi đau chân, không tiện đứng dậy…”
“Không sao anh cứ ngồi đó đi.” Kim Lan Thù vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, nói: “Anh ở bệnh viện nhỏ thế này có quen không? Có muốn tôi sắp xếp người đưa anh chuyển viện không?”
“Không cần, tôi không sao hết chỉ cần nghỉ một đêm là được.” Lưu Dịch Tư cười nói: “Cám ơn cậu đã quan tâm.”
Kim Lan Thù chà xát bàn tay, nói: “Anh có biết là ai giở trò không?”
Lưu Dịch Tư ngẩn ra, nói: “Ý của cậu là…”
“Làm sao có thể trùng hợp như vậy, một gã đánh người, một gã thì chặn cửa, còn có bảo vệ yểm trợ?” Kim Lan Thù tóm tắt vụ việc, càng nghĩ càng cảm thấy không thể: “Hơn nữa, chúng ta vừa mới đắc tội với Chu Dực Dực, Tiểu Tống thì gặp cảnh hắn xưng huynh gọi đệ với một tên cầm đầu đám lưu manh, quay đầu liền bị đánh.

Nào có chuyện trùng hợp như thế?”
Lưu Dịch Tư kinh ngạc nói: “Ý của cậu là Chu Dực Dực sai bọn côn đồ đánh người?”
“Đương nhiên!” Kim Lan Thù vỗ đùi một cái: “Hắn thực sự là tên cặn bã! Chúng ta không thể bỏ qua cho hắn!”
Lúc nghe thấy hai từ ‘chúng ta’, Lưu Dịch Tư liền hơi nhíu mày: “Nói thì vậy, nhưng cái này cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.”
Kim Lan Thù lại có chút không vui, nói: “Không phải chứ, anh tốt tính như vậy sao, bị đánh cũng không thèm lên tiếng?”
“Tôi tin cảnh sát sẽ xử lý ổn thỏa.” Lưu Dịch Tư đáp.
Kim Lan Thù thầm nghĩ: Lưu Dịch Tư này thực sự… yếu đuối và dối trá!
Lưu Dịch Tư cầm cốc lên định uống nước nhưng phát hiện cốc đã trống không, hơi ngượng ngùng mà nhìn Kim Lan Thù.
“Được rồi, để tôi rót cho anh một ly.” Kim Lan Thù nhận lấy cái cốc từ tay hắn, ra ngoài lấy nước.
Cơ sở vật chất của bệnh viện nhỏ này đúng là hơi kém, Kim Lan Thù cầm ly nước đi loanh quanh mấy vòng cũng không tìm được vòi nước uống, anh đi đến chỗ y tá hỏi nhưng y tá không trả lời.

Anh cũng tức giận, cãi nhau với ý tá mấy câu nhưng đối phương không cãi lại được anh nên lại càng tức giận, không thèm để ý tới anh.
Anh đành phải tới căng tin đối diện bệnh viện mua một chai nước khoáng và mang nó đến phòng bệnh.
Lúc anh cầm chai nước trở lại phòng bệnh của Lưu Dịch Tư, lại thấy cửa phòng bệnh không đóng chặt, anh cảm thấy kỳ lạ: ‘Rõ ràng lúc rời đi mình đã đóng chặt rồi mà.’
Anh nhìn qua khe cửa, thấy Lưu Dịch Tư đang ngủ gà ngủ gật trên giường, còn có một người đàn ông cao lớn đang ngồi bên cạnh, đó là Lưu Tu Tư.

Gã đắp chăn cho Lưu Dịch Tư, tắt đèn đầu giường rồi bước ra ngoài.
Kim Lan Thù lui về phía sau hai bước, ra vẻ vừa mới trở về.

Lưu Tu Tư bước ra khỏi phòng, nhìn thấy anh cũng hơi kinh ngạc.
Kim Lan Thù quơ quơ bình nước trong tay, nói: “Nước trong phòng Lưu Dịch Tư hết mất rồi, tôi đi mua cho anh ta.”
“Cậu có lòng rồi, nhưng nó đã ngủ.” Lưu Tu Tư nhàn nhạt trả lời và nhận lấy chai nước.
Hai người hàn huyên mấy câu, nhưng thấy Lưu Tu Tư không có hứng thú tán gẫu, Kim Lan Thù liền nghĩ bây giờ cũng không thể nào đề cập đến chuyện của Chu Dực Dực với hắn.

Dù sao, có lẽ đối phương cũng sẽ có phản ứng giống như Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời: ‘không đầy đủ chứng cứ’, vậy cũng khiến anh trông như đang cố ý cắn loạn, rất không ổn.
Kim Lan Thù liền quay lại phòng bệnh của Tống Phong Thời, thấy cậu vẫn đang ngồi trên giường, thậm chí còn chưa ngủ.

Anh đi tới hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
Tống Phong Thời liền cười, nói: “Không phải anh nói xong việc sẽ trở về tìm em ư?”
Kim Lan Thù mỉm cười: “Vậy không phải anh đã bảo em nghỉ ngơi trước đi hay sao?”
Nói xong, Kim Lan Thù nhẹ nhàng vuốt v e sợi tóc vương trên trán cậu.
Tống Phong Thời đáp: “Vậy Âu Văn đã được bảo lãnh tại ngoại chưa?”
“A? Âu Văn…” Kim Lan Thù sửng sốt: “Ừm… đã sắp xếp xong rồi…”
Kim Lan Thù cẩn thận nghĩ lại, thực sự cảm thấy mình có hơi quá đáng.

Âu Văn ‘thấy việc nghĩa hăng hái mà làm’, giờ lại phải ngồi trong đồn cảnh sát lâu như vậy, nhất định sẽ không thoải mái.
Anh cảm thấy có lỗi nhưng lại không muốn thừa nhận sai lầm của mình trước mặt Tống Phong Thời, nên liền mượn cớ làm việc, ra hành lang gọi luật sư riêng nhờ hắn đi giải cứu Âu Văn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui