Tống Phong Thời không hoàn toàn đồng ý với kế hoạch mà Kim Lan Thù nói, cũng không hề bị lay động.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy đặt chuyện này lên người một người mà mình không hề quen biết, cũng không phải một lựa chọn an toàn.
Nhưng mà trước giờ Kim Lan Thù đều không phải kiểu người sẽ lựa chọn theo kế hoạch.
Với anh mà nói, muốn đạt được thành công lớn mà không chọn nước cờ nguy hiểm và chấp nhận rủi ro, thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Cho nên, lần này Kim Lan Thù không nhận được 100% sự ủng hộ từ phía Tống Phong Thời.
Điều này khiến anh cảm thấy khá buồn bực, nhưng anh cũng không thể hiện ra ngoài.
Về phần khác, người thực hiện kế hoạch là Âu Văn, nhưng hắn cũng chỉ là người làm công ăn lương, vì vậy hắn không có bất kỳ ý kiến mạnh mẽ nào.
Mặt khác, hắn cũng đã quen với việc tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo.
Đôi khi quyết định của Kim Lan Thù thoạt nhìn khá nguy hiểm, nhưng đôi khi nó lại có tác dụng không ngờ.
Bản thân Âu Văn không phải ông chủ, không phải cổ đông, cũng không đầu tư hàng chục triệu USD vào đây, cho nên tâm lý rất vững vàng.
Đây cũng là lý do tại sao người ta nói rằng, trong một công ty, người có khả năng duy trì tâm trí bình thường nhất khi quyết định được đưa ra – chính là người làm công ăn lương.
Tống Phong Thời cảm thấy mất cân bằng tâm lý, lo được lo mất, không dám mạo hiểm, không dám tiến bộ, tất cả đều là bởi vì cậu đã không còn coi mình là người làm công nữa.
Bây giờ cậu đã có tinh thần ‘nhân vật chính’ mà người khác khó có được, bởi vậy cậu mới lo lắng về những rủi ro do những quyết định mạo hiểm mang lại.
Điều này cũng liên quan đến tính cách bảo thủ của cậu, khiến cậu khó lòng chú ý đến khả năng đưa ra các quyết định có rủi ro cao, nhưng lại cũng mang lại lợi nhuận cao.
Vì vậy hôm đó, tâm lý của Tống Phong Thời càng thêm suy sụp.
Bởi vì, Kim Lan Thù nói với cậu rằng đã có thể tiến hành thu lưới.
Kim Lan Thù nói: “Kế hoạch của chúng ta diễn biến không tệ.
Lưu Dịch Tư đã trả tiền cho công ty phân phối lao động Dubai giả mạo đó.”
Tống Phong Thời vừa nghe liền cảm thấy có chút không thích hợp, hơi lo lắng hỏi: “Chẳng phải thế này sẽ khiến Lưu Dịch Tư và công ty của hắn thực sự chịu tổn thất sao?”
Giọng của Kim Lan Thù cực kỳ bình tĩnh: “Cái gọi là công ty ở Dubai này, là một công ty giả mạo.
Lưu Dịch Tư có thể sử dụng pháp luật để yêu cầu bồi thường.
Nó sẽ không gây ra tổn thất thực sự nào cho họ, không phải sao? Có lẽ khoản bồi thường cũng không nhỏ…”
Tống Phong Thời cảm thấy hơi khó chịu khi nghe Kim Lan Thù thờ ơ như vậy, còn có hơi tức giận: “Lời này của anh, quả thực chính là làm xong còn gắp lửa bỏ tay người, cảm thấy mình đang truyền cảm hứng cho người ta, đây là lời chúng ta nên nói sao?”
“Thông thường loại lừa đảo này, đặc biệt là trong các vụ lừa đảo xuyên quốc gia, chưa nói đến tiền bồi thường, số tiền bị lừa ban đầu cơ bản cũng rất khó lấy lại.
Hành vi của anh chẳng khác nào vờ giúp đỡ người khác, rồi giống như Chu Dực Dực, đi lừa gạt người ta.”
Giọng Kim Lan Thù cũng trở nên có chút mất bình tĩnh: “Em đang bất bình rồi nói giúp cho tên tiểu nhân kia à?”
Tống Phong Thời nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến mối quan hệ giữa em và Lưu Dịch Tư, cho dù hôm nay là người khác thì em cũng sẽ nói như vậy!”
Ngay khi hai người đang tranh luận sôi nổi trong văn phòng vì chuyện lừa đảo này, thậm chí còn cãi nhau đến mức có chút đỏ mặt tía tai, Âu Văn bước vào.
Âu Văn cũng nhận thấy bầu không khí trong văn phòng có gì đó không ổn, nhưng hắn vẫn rất chuyên nghiệp, giả vờ như không thấy gì rồi nói với Kim Lan Thù: “Tôi vừa gọi cho Lưu Dịch Tư và nói với hắn rằng, công ty phân phối lao động kia có vấn đề.”
Tống Phong Thời rất ngạc nhiên: “Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao anh không nói với em?”
Kim Lan Thù có chút không vui đáp: “Vừa rồi anh định nói cho em biết, nhưng em chỉ lo lắng cho an toàn của tên tiểu nhân kia, không có thời gian nghe anh giải thích.”
Tuy nhiên, Tống Phong Thời lại thầm nghĩ: hình như anh cũng làm gì có ý muốn giải thích, chỉ để ý ghen tuông vô lý.
Đương nhiên, Tống Phong Thời cũng biết việc này nói như vậy cũng không thích hợp, nếu không cãi vã sẽ không dứt, không ai có thể vừa lòng.
Nghe lời hai người nói, Âu Văn dường như cũng đoán được bảy, tám phần, hắn liền mỉm cười giải thích: “Chuyện là thế này, khi chủ tịch Kim biết Lưu Dịch Tư muốn tiến hành giao dịch với đối phương, liền bảo tôi nhắc nhở.
Hắn báo án đúng lúc như vậy, tôi tin rằng sẽ không mang đến tổn thất thực tế nào cho hắn hết.
Chúng ta chỉ cần để cho hai anh em hắn biết rằng, họ đã bị người ta gài bẫy là được.”
Lúc này Tống Phong Thời đã không còn lo lắng về vấn đề của Lưu Dịch Tư.
Cậu liền phát hiện vừa rồi Kim Lan Thù còn nói chuyện theo cái kiểu ngược đời kia, bèn hỏi: “Vừa rồi anh đã nhắc nhở Lưu Dịch Tư, lại còn nói hắn có thể lấy được tiền bồi thường? Anh cố ý lừa em sao? Nhìn xem em có để ý tới hắn hay không?”
“Em đang nói anh không có gì làm liền muốn tìm dấm mà ăn à, em có ý này đấy à?” Kim Lan Thù không mấy vui vẻ hỏi.
Tống Phong Thời nói: “Em không nói như vậy.
Chẳng qua là cảm thấy hành vi của anh có chút kỳ quái.”
Kim Lan Thù lại thản nhiên nói: “Anh nói thật, anh nói hắn có thể lấy được bồi thường cũng không phải ‘nói bậy’.”
Tống Phong Thời lại nói: “Tiền đã gửi đi, dù lập tức báo cảnh sát cũng không thể đảm bảo sẽ lấy lại được 100%, huống hồ nói gì đến bồi thường?”
Kim Lan Thù vẫn kiên quyết: “Anh nói Lưu Dịch Tư phải nhận được bồi thường thì hắn sẽ được bồi thường, em cứ chờ mà xem.”
Anh nói chuyện rất bình tĩnh, đồng thời còn có loại cảm giác tự tin cực kỳ tự nhiên, điều này làm cho Tống Phong Thời cũng không khỏi tin tưởng.
Khi cậu bắt đầu tin tưởng thì sẽ dần dần suy nghĩ theo lối suy tư của anh.
Cậu nghĩ kỹ lại, nhận thấy theo lý thì chuyện này đúng là có thể.
Tống Phong Thời liền nói: “Có phải anh cảm thấy Lưu Tu Tư có thể thông qua tên lừa gạt để tra ra Chu Dực Dực? Chu Dực Dực sợ Lưu Tu Tư, cho nên sẽ bỏ tiền ra bồi thường, đúng vậy không?”
Lúc này Kim Lan Thù mới gật đầu, vẻ mặt bắt đầu hài lòng hơn: “Đúng, rốt cuộc suy nghĩ của em cũng nhất trí với anh rồi.”
Thế nhưng Tống Phong Thời lại nhanh chóng đưa ra nghi ngờ: “Nhưng mà, nếu quả thực Chu Dực Dực bồi thường không ít, nói không chừng Lưu Tu Tư sẽ thật sự không truy cứu thì sao?”
Kim Lan Thù lại nói: “Lưu Tu Tư là loại người tự thấy mình là vô địch, làm người ta phát ghét.
Chu Dực Dực lại… Ba lần đụng chạm đến gã, nhiều lần giẫm lên giới hạn, Lưu Tu Tư sẽ không buông tha cho hắn.”
Tống Phong Thời vẫn còn ôm lòng nghi ngờ.
Mặt khác, suy đoán của Kim Lan Thù nhanh chóng được xác nhận.
Lưu Dịch Tư đã cử người đến đại sứ quán ở Dubai để xác minh, sau khi nhận được cuộc điện thoại từ Âu Văn.
Họ nhanh chóng xác nhận rằng, người tự xưng là ông chủ của công ty phân phối lao động này là kẻ lừa đảo, thư bảo lãnh và những tài liệu khác cũng là đồ giả.
Lưu Dịch Tư ngay lập tức gọi cảnh sát, nhưng dường như kẻ lừa đảo đã nghe được tiếng gió và bỏ trốn.
Trên thực tế, tên lừa gạt này đúng là do Chu Dực Dực sắp xếp, gã cho rằng tên lừa đảo này có thể phá vỡ được kế hoạch của Vân Tưởng, nhưng gã không ngờ Lưu Dịch Tư cũng bị cuốn vào trong đó.
Hơn nữa gã biết quá muộn, khi người quen ở đại sứ quán nói cho gã biết rằng có thể Nghê Thường đã bị lừa, Chu Dực Dực mới phát hiện người mình bẫy không phải Kim Lan Thù, mà là Lưu Dịch Tư.
Sau khi phát hiện đã xảy ra biến cố lớn như vậy, Chu Dực Dực quyết định lập tức thông báo cho kẻ lừa đảo kia và bảo hắn ra nước ngoài càng sớm càng tốt, tránh khỏi chọc lửa thiêu thân.
Tên kia cũng nhanh chóng bỏ trốn.
Tuy nhiên, Lưu Tu Tư lại tìm tới cửa, dĩ nhiên là Chu Dực Dực không chịu thừa nhận rằng chuyện này có liên quan đến gã.
Quả thực Lưu Tu Tư cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.
Thế nhưng y lại chỉ nói một câu: “Nếu như cậu không muốn chuyện này bị tra ra, thì biết nên làm thế nào rồi đấy.”
Rất nhanh, gã lừa gạt kia lại nhanh chóng về nước, đồng thời tự thú, không chỉ trả lại tiền vốn, mà còn bồi thường cho Lưu Dịch Tư một số tiền lớn.
Chuyện này đúng là không khiến Lưu Dịch Tư phải chịu chút tổn thất nào, theo lời Kim Lan Thù mà nói thì gã nhận được một lượng bồi thường lớn… Như vậy còn kiếm lời ấy chứ.
Nhưng thực ra trong lòng Lưu Dịch Tư lại cảm thấy không vui vẻ lắm, hắn cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Hơn nữa, việc một thương hiệu nổi tiếng như ‘Thượng Uyển Xuân’ lại bị một kẻ lừa đảo nho nhỏ lừa gạt, đúng là trò cười.
Vụ kiện này cũng được đưa tin, nhiều cư dân mạng cho rằng sao họ có thể dễ dàng bị lừa như vậy, bây giờ những người làm ăn đều không hề kiểm tra công ty đối phương hay sao?
Tống Phong Thời cũng xem tin tức và bình luận, khá là tự trách, cậu cho là mình cũng có trách nhiệm trong chuyện Lưu Dịch Tư bị lừa gạt, bởi vậy liền hẹn hắn ra ngoài ăn cơm rồi an ủi.
Lưu Dịch Tư lại nói: “Tôi thực sự phải lấy đây làm một bài học, không thể vì giành được bồi thường mà thở phào được.
Tôi nghĩ rằng về phương diện kinh doanh thì tôi vẫn chưa đủ thận trọng.”
Tống Phong Thời đáp: “Đừng đánh giá thấp bản thân.
Trên thực tế, các công ty lớn thường bị những kẻ nho nhỏ như vậy lừa đảo, bởi vì rất nhiều công ty lớn cho rằng sẽ không có ai dám lừa mình.”
“Lúc trước tập đoàn Midea nổi tiếng đã bị lừa hàng tỷ nhân dân tệ.
Số tiền còn lớn hơn nhiều so với của anh, họ cũng bị lừa vì đã tin vào tài liệu của bên kia, chuyện này cũng giống hệt như chỗ các anh vậy.
Không ai nghĩ rằng tài liệu chính thức cũng có thể bị giả mạo dễ dàng như vậy.
Cho nên anh xem, một tập đoàn lớn như vậy mà cũng cứ thế xong đời.”
Lưu Dịch Tư liền nở nụ cười, nói: “Cám ơn cậu, nghe cậu nói như vậy tôi cũng cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Sau khi trò chuyện với Lưu Dịch Tư một phen, phát hiện hắn đã buông tay, trong lòng Tống Phong Thời cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi cậu về đến nhà, liền nhìn thấy Kim Lan Thù ngồi trong phòng ngủ nghiêm nghị nhìn mình, dường như sắp xảy ra chuyện lớn nào đó.
Lúc này cậu cũng chẳng nghĩ tới cái gì mà ‘giông tố trước cơn mưa’ nữa, chỉ thầm nghĩ: Có phải Kim Lan Thù lại thành công tìm được giấm khô không biết ở trong xó xỉnh nào, ăn cả một tối không?
“Ừm,” Vì vậy Tống Phong Thời liền chủ động bàn giao: “Thực ra tối hôm nay em ra ngoài ăn cơm với Lưu Dịch Tư, chỉ hai người thôi, cũng không báo trước với anh.
Nhưng mà chỉ là vì trong lòng em không thoải mái nên mới làm vậy, nếu như anh tức giận, vậy thì em…”
Nếu là bình thường thì có thể cậu sẽ nói ‘nếu anh tức giận vậy em cũng chẳng có cách nào’, nhưng mà câu này nghe giống như trai đểu vậy.
Tống Phong Thời cũng không đành lòng nói chuyện với anh kiểu đó, cho nên đành chậm rãi nói: “Nếu như anh tức giận, vậy em sẽ cố gắng dỗ anh.”
Nghe vậy, Kim Lan Thù đột nhiên bật cười, cứ như anh cũng không hề để ý chuyện này.
Anh nói: “Anh biết nhất định trong lòng em không thể yên ổn được, sẽ cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.
Nhưng thực ra trong thương trường, những chuyện thế này rất bình thường.
Đừng nói Lưu Dịch Tư không hề bị tổn hại, cho dù hắn thực sự chịu tổn thất, nhưng nếu đây là vì lợi ích của công ty thì anh cũng sẽ làm vậy.”
Tống Phong Thời không ngờ anh lại có ý nghĩ như vậy: “Nếu anh biết trong lòng em không chịu nổi, sao còn nhất định muốn làm như thế.”
Kim Lan Thù: “Trong chuyện công việc, anh sẽ làm chủ.”
Tống Phong Thời lại nói: “Em không hề có ý kiến với chuyện này, trong chuyện công việc thực ra em cũng không chen miệng vào nổi.”
Kim Lan Thù nói: “Nhìn mà xem, em lại nói như vậy.
Chính là vì vậy, cho nên anh cũng xoắn xúyt thật lâu về việc có nên thảo luận trước với em hay không.
Anh cảm thấy nếu như nói kế hoạch này với em, thì sẽ có chút rủi ro…”
“Ví dụ, nếu em quá hiền lành, có thể sẽ không làm được việc này, hoặc là vì trong lòng lo lắng mà tiết lộ tin tức ra bên ngoài, như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ đổ bể.
Cuối cùng cho dù kế hoạch có thành công, em cũng sẽ như thế này, cảm thấy lòng tràn đầy hổ thẹn, đến mức không thể tận hưởng chiến thắng.
Giống như bây giờ vậy.”
Lúc Kim Lan Thù nói những lời này, Tống Phong Thời đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây mình đi tìm Lưu Tu Tư lôi kéo đầu tư.
Cậu liền nói: “Lúc trước anh tới Paris tìm đầu tư lại không nói với em, bảo em đi tìm Lưu Tu Tư, cũng xuất phát từ lo lắng tương tự sao?”
Kim Lan Thù trả lời: “Đó cũng là một trong số nguyên nhân.”
Tống Phong Thời lại nói: “Thế nhưng bây giờ anh lại chọn nói cho em.”
Kim Lan Thù đáp: “Đúng, bây giờ anh chỉ có thể nói với em, lần trước vì không nói với em mà hậu quả thật đáng sợ.” Khi nói giọng của anh còn có chút oan ức.
Tống Phong Thời lại không nhịn được cười: “Anh cũng biết sợ?”
Đột nhiên Kim Lan Thù cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa: “Thật ra gần đây anh cũng hơi có chút không thoải mái, không biết em có cảm thấy hay không?”
Tống Phong Thời nghi hoặc: “Vì sao vậy? Vì chuyện của Chu Dực Dực sao?”
Kim Lan Thù đáp: “Cũng có liên quan tới hắn, nhưng chủ yếu là vì em.”
Tống Phong Thời lại có chút bất ngờ: “Vì em?”
“Đúng, là vì em.” Kim Lan Thù gật đầu: “Bởi vì em vẫn luôn không ủng hộ kế hoạch của anh.”
Tống Phong Thời cũng bất ngờ, đúng là gần đây cậu không quá ủng hộ ‘kế sách lớn’ của anh.
Một mặt, cậu cảm thấy có một chút rủi ro về mặt đạo đức, mặt khác lại thấy càng nhiều rủi ro về mặt kinh tế.
Cậu cảm thấy, nếu như dùng tiền để đặt cược vào tính cách của Lưu Tu Tư thì sẽ sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng cậu cũng không nói rõ là mình không đồng ý, mà chỉ nêu lên những băn khoăn của mình, cũng đủ để Kim Lan Thù hiểu được lập trường của cậu.
Tống Phong Thời nói: “Thật ra em cũng chỉ đưa ra một chút ý kiến mà thôi, em đã nói rồi, trong chuyện công việc em nhất định sẽ ủng hộ anh vô điều kiện, bởi vì anh mới chính là sếp.”
Kim Lan Thù đáp: “Nhưng anh muốn có được 100% sự ủng hộ của em, không phải vấn đề anh có phải sếp hay không.”.