Tổng Tài Định Chế Tư Nhân


Âu Văn úp mì gói trong phòng, đợi ba phút đồng hồ, vừa chuẩn bị đánh chén thì lại bị Kim Lan Thù gọi đi.
"Mấy cái lão sếp này đều là đồ khốn nạn!" Âu Văn vừa mắng thầm trong lòng vừa mang vẻ mặt tươi cười đến trình diện Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha đơn trong phòng, tay bưng một tách hồng trà, cười nhìn anh.
Âu Văn bị dọa sợ phát ngốc.
Kim Lan Thù mắng anh thì còn coi được.
Thế nhưng Kim Lan Thù lại cười!
Kim Lan Thù đang cười với anh kia kìa!
Tim Âu Văn đập thình thịch, cảm giác như đang có lưỡi dao treo trên đỉnh đầu, liền nơm nớp lo sợ đứng im tại chỗ nói: "Kim tổng, tôi, tôi làm sai chuyện gì sao?"
"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Kim Lan Thù nói.
"Dạ vâng..." Âu Văn gật đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, "Mời ngài nói."
"Sao gần đây cậu lại không hay xuất hiện trước mặt tôi thế?" Kim Lan Thù nói, "Chỉ cần tôi không chỉ đích danh muốn cậu đi cùng hay đi làm mấy việc quan trọng thì cậu đều không thèm xuất hiện, lần nào cũng đẩy cái thực tập sinh họ Gia kia đến là vì cái gì? Có phải vì trình độ của cậu đã quá cao, giờ lại có thêm một 'học trò', một 'tùy tùng' mới nên tỏ ra sĩ diện? Lời chỉ đạo của tôi cũng không đáng để cậu bỏ vào mắt?"
"Trời ạ! Chuyện này sao có thể?" Âu Văn lập tức đã hiểu nguyên do, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, lấy khăn lau mồ hôi trên trán rồi đáp: "Là bởi vì mấy ngày nay vừa đến quận Ngô, tôi không quen với thời tiết ở đây nên bị nôn mửa và tiêu chảy rất nặng, suýt chút nữa không thể rời giường.

Thấy tôi không được khỏe nên cậu nhóc Gia Ngu đã xung phong tình nguyện giúp tôi một số việc không quan trọng.

Tôi suy nghĩ dù sao cậu ấy cũng là nhân viên đến đây làm việc nên ít nhất cũng phải giao chút việc vặt vãnh gì đó cho cậu ấy làm, cũng chỉ cho cậu ấy làm mấy việc nhỏ nhẹ thôi.

Làm sao tôi có thể...!ài, Kim Tổng, tôi cũng không phải là đàn dương cầm mà có thể tùy tiện phô diễn!"
Kim Lan Thù cười khinh khỉnh nói: "Cái gì mà 'việc không quan trọng' rồi còn cả 'nhỏ nhẹ'? Là do cậu quy định? Vậy nên cậu cảm thấy việc đến trước cửa tòa nhà chính quyền địa phương đón tôi, sắp xếp chuyện cơm canh, nước uống, đi lại, đều là chuyện vặt vãnh? Đều không quan trọng?"
"Không, không, tuyệt đối không phải!" Âu Văn cúi đầu nhận lỗi, "Tôi sai rồi.

Sau này tôi nhất định sẽ tự mình làm mọi việc!"
Kim Lan Thù gật đầu nói: "Được rồi, cũng đừng có quan tâm đến cái người tên Gia Ngu đó quá nhiều.

Cậu ấy là thực tập sinh, văn phòng tổng giám đốc của chúng ta cũng không thiếu người.

Sau khi kỳ thực tập kết thúc, cậu ấy sẽ rời khỏi đây, về sau cũng chưa chắc còn gặp lại được."
Âu Văn cuối cùng cũng hiểu được thái độ của Kim Lan Thù đối với Gia Ngu, liền gật đầu tỏ ý đã biết.
Khi Âu Văn quay trở về phòng ngủ, mì gói đều đã trương lên, mềm nhũn.
Mà Kim Lan Thù đang ở trong phòng ngủ, không bao lâu sau đã nhận được cuốc điện thoại của Chủ tịch Quỳ Long từ tổng bộ bên kia gọi tới, ông ta mở miệng hỏi: "Sao rồi? Gia Ngu nhà tôi học tập đến đâu rồi?"
Kim Lan Thù đáp: "Tôi lại cảm thấy cậu ta không đặt tâm trí của mình lên việc học cho lắm?"
"Hả?" Chủ tịch Quỳ Long khẽ giật mình, "Cái này, là có ý gì?"
Kim Lan Thù nói thẳng: "Sao tôi lại cảm thấy cậu ta giống như đang muốn tán tỉnh tôi?"
Chủ tịch Quỳ Long ây da một tiếng, vỗ vỗ đầu gối, thầm nghĩ: Nên nói thẳng hay nói tránh đây? Ầy, chẳng qua nói chuyện với Kim Lan Thù cũng đừng nên nói vòng vo tránh tránh né né làm gì, chỉ tổ tự mình làm tức chết mình thôi! Vẫn nên nói thẳng đi!
Thế là, Chủ tịch Quỳ Long nói: "Thật sao? Cậu cảm thấy như vậy? Ầy dà, vậy sao cậu không nói sớm! Làm hại đứa nhỏ đó còn phàn nàn với tôi là nó giống như đang 'Liếc mắt đưa tình với người mù'! Thì ra cậu không bị mù nha?"
Tất nhiên Kim Lan Thù không mù.
Kim Lan Thù từ nhỏ đã bị nhiều người theo đuổi như vậy, làm sao mà không hiểu được? Đương nhiên, hắn luôn đối xử với những người theo đuổi mình khá thô lỗ, bởi vì đó chính là chiến thuật từ chối hiệu quả nhất.

Tống Phong Thời cũng nhìn ra được Kim Lan Thù hoàn toàn không cho một chút mặt mũi nào với những người theo đuổi mình, nên Tống Phong Thời chỉ đành bỏ cuộc.
Mà Kim Lan Thù cho dù biết tâm tư của Gia Ngu thì hắn cũng chả buồn để ý đến, cứ mặc kệ Gia Ngu làm bậy rồi nản lòng, cho dù Gia Ngu không nản lòng thì sau kỳ khi thực tập kết thúc, cậu ta cũng phải rời đi.

Kim Lan Thù liền có lại được sự thanh tĩnh.
Tuy nhiên, chuyện xảy ra đêm nay đã làm thay đổi kế hoạch của Kim Lan Thù.
Rất rõ ràng, Gia Ngu muốn gây khó dễ cho Tống Phong Thời.
Bất cứ ai cũng không được làm khó dễ Tống Phong Thời.
Vì vậy, Kim Lan Thù mới đánh tiếng trước với Âu Văn, giao phó Âu Văn để mắt tới Gia Ngu, không cho cậu ta bày trò lung tung, sau đó lại nói rõ mọi chuyện với Chủ tịch Quỳ Long, không để ông ta có thêm bất cứ ý đồ nào nữa.
Kim Lan Thù chỉ chậm rãi nói: "Chẳng lẽ ý ngài nói là muốn đưa con trai đến đây học tập kiến ​​thức quản lý là giả? Còn mục đích chính là muốn tác hợp tôi với Gia Ngu sao?"
"Cũng không thể nói như vậy.

Thằng bé nhất định sẽ học được rất nhiều kinh nghiệm khi ở chỗ cậu.

Nhưng cũng thật trùng hợp là đứa nhỏ này lại thích cậu, nhìn trúng cậu, nếu hai người có thể thành, tôi cũng rất vui mừng." Chủ tịch Quỳ Long nói:" Tôi nói thật, con người cậu chỗ nào cũng tốt, chỉ là không dễ ở chung.

Muốn tìm một người có thể chiều theo tính khí của cậu giống như Gia Ngu cũng rất khó.

Người giống như Gia Ngu nhà tôi, gia cảnh giàu có, bản thân lại ưu tú, ngay cả tính tình cũng rất tốt thì quả thật rất khó tìm đó."
Kim Lan Thù nói: "Tôi là đi làm việc, chứ không phải đi xem mắt."
"Hai việc này cũng không mâu thuẫn! Tiện thể đem vấn đề cá nhân giải quyết luôn một thể, không được sao?" Chủ tịch Quỳ Long nói tiếp, "Nhưng mà, cậu suy nghĩ lại đi, con cái của tôi không tài giỏi.

Sản nghiệp gia tộc lại rất lớn, trước mắt thấy đã không thể duy trì được nữa, cho nên tôi đành phải giao cho người quản lý bên ngoài lo liệu.

Nhưng chung quy vẫn là không yên lòng, tôi cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên để người trong nhà đến tiếp quản."
Kim Lan Thù trong lòng đã hiểu, nhưng bên ngoài lại vờ tỏ ra không hiểu, chỉ nói: "Người quản lý chuyên nghiệp đều có trình độ rất cao, không cần phân ra trong ngoài.

Đều như nhau cả thôi."
"Nói thì nói như vậy nhưng dù sao cũng là sản nghiệp của cả gia tộc." Chủ tịch Quỳ Long nói, "Thôi cứ nói thẳng ra thì hơn, thật ra là do tôi rất xem trọng tài năng của cậu.

Nhà tôi lại có nhiều con cái, nếu đứa nhỏ đó không hợp ý cậu thì vẫn còn có những đứa khác.

"
Kim Lan Thù nghe xong trong lòng cảm thấy chán ghét, một lúc sau mới nói: "Ngài nói như vậy cũng thật vô lý."
"Vậy cậu cảm thấy như nào mới có lý?"
Kim Lan Thù cũng không trả lời, chỉ là đổi thành một giọng điệu thành khẩn hiếm thấy, nghiêm túc nói: "Tôi đã có người mình thích."
Chủ tịch Quỳ Long sửng sốt, một hồi lâu sau mới lấy lại được giọng nói: "Cậu đây là đang nói dối tôi, hay là nói thật thế?
"Sao tôi lại phải nói dối làm gì? Chỉ để ngụy biện trước gia đình ngài thôi sao? Là do ngài đánh giá quá cao về gia đình của mình hay là đang coi thường tôi?", Kim Lan Thù đáp.
Chủ tịch Quỳ Long bị câu nói này của hắn đâm thẳng vào lồng ngực, nhưng cũng không trả đũa lại hắn, mà chỉ hỏi: "Người đó...!Là công tử nhà giàu?"
"Không phải."
"Không phải, ài, vậy thì không sao rồi?" Chủ tịch Quỳ Long thoải mái nói, "Cậu cứ rước luôn vào cửa nhà tôi đi, muốn làm gì thì đều được hết.

Tôi nghĩ đứa nhỏ Gia Ngu kia cũng không để ý chuyện đó đâu."
Kim Lan Thù thật sự phục ông ta sát đất, khẽ cười khinh một tiếng, nói: "Tôi để ý."
Chủ tịch Quỳ Long cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy trước câu trả lời của hắn, chỉ nói: "Cậu đấy, đừng vội từ chối như vậy chứ.

Cứ từ từ suy nghĩ đi.

Đừng cảm thấy tôi giống như đang ép buộc cậu, tôi chỉ tình cờ đề cập tới thôi, nếu cậu không thích Gia Ngu cũng không sao hết.

Sau khi kỳ thực tập kết thúc thì cứ để nó rời đi.

"
Gia Ngu không phải là đứa con được cưng chiều, Chủ tịch Quỳ Long xem trọng ở chỗ Gia Ngu là GAY, tính tình lại mềm mỏng, có vẻ hợp với Kim Lan Thù nên mới bảo cậu chàng đi thử một chuyến Nhưng nếu Kim Lan Thù không thích thì ông ta cũng không bắt ép làm gì.
Gia Ngu đúng thật là con trai ruột của Chủ tịch Quỳ Long, từ trước đến nay luôn luôn ngoan ngoãn, lễ phép, vẫn thường được Chủ tịch Quỳ Long khen là "đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện".

Còn Kim Lan Thù thì không có bất cứ quan hệ gì với Chủ tịch Quỳ Long, thế nhưng lại nhiều lần mở miệng đắc tội với ông ta, dẫn đến ông ta thường hay than vãn với Thư Mặc Khắc rằng: "Cái người Kim Lan Thù mà cậu tiến cử lúc trước ấy, mỗi lần nói chuyện với cậu ta tôi đều phải uống thuốc huyết áp!"
Thế nhưng, trong lòng của Chủ tịch Quỳ Long, ai mới là người quan trọng hơn đây?
Loại chuyện này phải nhìn dưới góc độ tiền bạc mới rõ ràng nhất.

Nếu suy nghĩ kỹ lại, sinh hoạt phí của Gia Ngu một năm chỉ có mấy trăm vạn tệ, còn không bằng số tiền thu nhập một tuần của Kim Lan Thù, như vậy có thể thấy rằng ở trong lòng của Chủ Tịch Quỳ Long thì Kim Lan Thù vẫn có vị thế cao hơn.
Mặt khác, Gia Ngu từ nhỏ đã được nuôi lớn lên ở bên ngoài, tuy có quyền thừa kế theo huyết thống nhưng nếu như thực sự tranh giành thì cũng chẳng giành về được bao nhiêu phần tài sản.

Cho nên Kim Lan Thù chính là cọng rơm cứu mạng của cậu ta, và cũng là cơ hội duy nhất để chứng minh bản thân.

Theo ước định của Chủ tịch Quỳ Long, chỉ cần Gia Ngu kết hôn với Kim Lan Thù, tám mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Quỳ Long sẽ thuộc về bọn họ, đây là chuyện tốt mà Gia Ngu có nằm mơ cũng không thể nào mơ tới được!
Sao cậu ta có thể bỏ qua cơ hội này được chứ?
Gia Ngu nóng ruột nóng gan, lại gọi một cuốc điện thoại cho mẹ mình, giải thích mọi chuyện.
Mẹ Gia nghe vậy thì đấm ngực dậm chân, nói: "Con ơi là con, não con bị úng nước à! Cái chuyện ngu xuẩn như vậy mà con cũng nghĩ ra được! Nếu đã làm thì thà đừng để bị người khác phát hiện, nhưng nếu bị phát hiện thì chẳng phải đang phơi ra con là một người rất thâm độc sao? Mà loại chuyện này quá dễ bị phát hiện, nghĩ theo hướng này, không chỉ rất thâm độc mà còn rất ngu!"
Gia Ngu nói: "Con chỉ muốn ra tay xử cậu ta một chút..."
"Xử cái đầu con! Chỉ có mỗi 20 vạn tệ thì gây ra được sóng gió gì? Cái tên Tống Phong Thời đó nghèo, nhưng Kim Lan Thù đó cũng nghèo luôn à? Cậu ta đến chỗ Kim Lan Thù khóc lóc một chút, 20 vạn đó đáng là gì? Hơn nữa, ta tuy rằng không biết cái người Kim Lan Thù đó là ai, nhưng có thể ngồi được vào vị trí đó thì đều không phải dạng tầm thường gì.

Cái kế hoạch ngu ngốc này của con hắn có thể không nhìn ra được sao? Ta thấy đầu con quả nhiên bị lủng một lỗ lớn thật rồi, đem nước mưa từ năm ngoái đến năm nay đều chảy hết vào trong!"
Nghe Mẹ Gia mắng nhiếc không ngớt lời, trong lòng Gia Ngu có hơi ấm ức, buồn bực: "Vậy mẹ nói xem, bây giờ con phải làm sao?"
"Chẳng phải con đã tính kế cái tên Tống Phong Thời đó rồi sao? Còn phải nhờ vả lão Phí giúp đỡ một trận, đúng là cái đồ đầu heo mạ vàng." Mẹ Gia vừa nhắc nhở vừa tiếp tục mắng, "Nhược điểm lớn nhất của cậu ta chính là mối quan hệ mập mờ không rõ với Lưu Dịch Tư! Một đại nhân vật như Kim Lan Thù mà có thể chấp nhận việc mình đội nón xanh được sao?"
Gia Ngu ngập ngừng nói: "Nhưng con cũng không có bằng chứng cho thấy Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời có vấn đề?"
"Không có bằng chứng thì tìm đi!" Mẹ Gia chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Tìm không thấy thì tự tạo ra! Cho dù không có bằng chứng cũng phải tạo ra được bằng chứng, biến Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời thành một cặp 'gian phu dâm phụ'!"
Mà ở một nơi khác, Lưu Dịch Tư không biết mình sắp bị coi là "gian phu", Tống Phong Thời cũng không biết mình sắp thành "dâm phụ".
Tống Phong Thời vẫn đang tự ngẫm lại xem tại sao Gia Ngu lại "tính kế hãm hại" mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy "tai bay vạ gió" lần này nhất định có liên quan đến Kim Lan Thù.
Vì thế nên, hơn nửa đêm cậu lại đến gõ cửa phòng Kim Lan Thù.

Kim Lan Thù cũng đang định đi tìm Tống Phong Thời tính sổ, hiện tại Tống Phong Thời lại tự dâng mình đến cửa, hắn bèn bày ra một bộ mặt lạnh lùng tiếp khách.

Tống Phong Thời thấy thái độ của Kim Lan Thù thay đổi khác thường, trong lòng cậu càng thấy phiền, liền dứt khoát ngồi xuống trên sô pha, tự mình pha trà uống.
Mặc dù Kim Lan Thù luôn tỏ ra là mình đang che chở Tống Phong Thời hết mức trước mặt Chủ tịch Quỳ Long và Gia Ngu, thế nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi phải tức giận.

Còn giận đến không nhẹ.

Rõ ràng trong lòng rất tức giận, nhưng vẫn không nhịn được muốn bảo vệ Tống Phong Thời, suy nghĩ lại mình đã giận như vậy nhưng vẫn phải ra tay bênh vực Tống Phong Thời, cơn giận của hắn lại càng gia tăng như từng đợt sóng ngầm cuồn cuộn trên biển rộng, hết đợt sóng này lại đến đợt sóng khác, một hồi lâu sau cũng chưa lắng xuống được.
Kim Lan Thù chịu đựng từng đợt sóng ngầm trong lòng, lại nhìn thấy dáng vẻ pha trà ôn nhu, nhã nhặn của Tống Phong Thời, càng muốn phát hỏa: Pha trà thật giỏi! Bắt cá cũng rất thuận tay! Chẳng lẽ, Tống Phong Thời thật sự đang chơi đùa với tấm thân chưa một mảnh tình vắt vai, thân thể băng thanh ngọc khiết này của mình?
Tống Phong Thời cũng liếc mắt nhìn lén Kim Lan Thù, chỉ thấy sắc mặt Kim Lan Thù còn thối hơn bình thường gấp ba lần, thật sự là thối không chịu được! Cậu thầm nghĩ: Cái đồ tra nam này, bản thân gây ra vận đào hoa, mà lại tính trên đầu người khác, suýt nữa hại mình hố một vố lớn! Bây giờ lại ở đây mặt nặng mày nhẹ với mình?
Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi, đều cảm thấy người kia là đồ tra nam nên bị thiên đao vạn quả băm chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui