Tổng Tài Định Chế Tư Nhân


Tống Phong Thời và Kim Lan Thù mang theo một cỗ tức giận đi làm, lượng công việc so với bình thường còn xử lý nhanh hơn gấp bội.
Sau khi làm xong việc, tinh thần Kim Lan Thù vô cùng sảng khoái, quay sang nhìn Tống Phong Thời, càng nhìn càng thấy đáng yêu, cũng không còn tức giận nữa.

Âm thầm phỉ nhổ, Lưu Dịch Tư đó là cái thá gì, có thể đem Tống Phong Thời OO rồi lại OO giống như tôi không? Có thể làm cho Tống Phong Thời OOOOOO không? Chắc chắn là không rồi! Tức giận làm chi cho hại thân!
Còn Tống Phong Thời thì eo lưng đau nhức, chân tay rã rời, thấy Kim Lan Thù tinh thần sảng khoái, vẻ mặt còn có chút tự mãn, Tống Phong Thời đã tức càng thêm tức: Cái đồ tra nam này! Chỉ biết làm thôi!
Tống Phong Thời trong lòng buồn bực, uể oải liếc nhìn đồng hồ, đầu càng đau hơn.
Kim Lan Thù nói: "Cậu qua đêm ở chỗ này của tôi, eo có đau không? Bắt đầu từ ngày mai sáng thức dậy sớm rồi ra ban công lớn ngâm suối nước nóng vài ngày.

Bảo đảm rất nhanh sẽ khỏi."
Tống Phong Thời nói, "Phòng tôi không có ban công lớn có suối nước nóng."
"Cậu ở lại phòng tôi, liền có." Kim Lan Thù vừa nói vừa xoa eo Tống Phong Thời, "Cũng khỏi chạy tới chạy lui."
Tống Phong Thời híp mắt, có hơi mơ mơ màng màng, bỗng dưng lại cảm thấy không đúng: "Có được không? Ngày mai cậu không đi ra ngoài?"
"Có chứ." Kim Lan Thù cười, "Cậu cho rằng tôi suốt ngày rảnh rỗi được như cậu sao?"
Tống Phong Thời nói: "Tôi ngủ một mình ở đây có được không?"
"Được, tại sao lại không? Ngày mai tôi ra ngoài cùng với Thụy Khắc, không dẫn theo Âu Văn." Kim Lan Thù nói, "Cậu cũng có thể sai bảo Âu Văn giúp cậu chạy việc vặt, mua đồ ăn thức uống các thứ.

Miễn cho cậu ta suốt ngày không có chí tiến thủ."
"Anh ấy mà không có chí tiến thủ?" Tống Phong Thời rất muốn thay Âu văn kêu oan, "Anh ấy rất chăm chỉ đó được chưa!"
Kim Lan Thù nhéo nhéo chóp mũi Tống Phong Thời, nói: "Chăm chỉ là một chuyện, không có chí tiến thủ lại là một chuyện khác."
Tống Phong Thời suy nghĩ, nói: "Nhưng cho dù anh ta không có chí tiến thủ, thì cũng không nên làm chân chạy vặt cho tôi chứ.

Âu Văn dù gì cũng là trợ lý tổng giám đốc.

Tôi là ai đâu? Mà còn sai bảo người ta!"
"Cậu là người của tôi, sao lại không thể sai bảo được?" Kim Lan Thù đáp.
Tống Phong Thời đã thấm mệt nên ngủ thiếp đi, không tiếp tục tranh luận với Kim Lan Thù.
Ngày hôm sau, Kim Lan Thù sáng sớm đã đi ra ngoài, Tống Phong Thời ngủ say nên không hay biết gì, vẫn ngủ trong phòng của hắn.

Kim Lan Thù sợ Tống Phong Thời da mặt mỏng, không dám sai bảo Âu Văn, nên đã gọi điện thoại cho Âu Văn đánh tiếng trước, căn dặn: "Tiểu Tống trong người không được khỏe, đang ngủ trong phòng của tôi.

Cậu rảnh thì đi qua xem chừng cậu ấy."
"Dạ vâng, thưa sếp, không thành vấn đề, thưa sếp." Đệt mịa ngài, thưa sếp.
Tới giữa trưa Tống Phong Thời mới tỉnh dậy, vừa bước vào phòng tắm rửa mặt, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cậu ra mở và bất ngờ lại nhìn thấy Âu Văn: "Sao thế...à, Kim tổng không có ở đây."
"Tôi biết ngài ấy không có ở đây." Âu Văn nói - "Tôi nghe nói cậu trong người không được khỏe, nên đặc biệt qua thăm một chút, cậu có cần cái gì không?"
"Không, không có." Tống Phong Thời cảm thấy rất ngại, "Tôi không sao."
Âu Văn đi vào trong phòng rồi hỏi: "Vậy cậu đã ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng anh không cần phải bận tâm." Tống Phong Thời nói, "Tôi đã đặt gói phục vụ của khách sạn rồi, chắc họ đang chuẩn bị."
Âu Văn gật đầu nói: "Vậy cũng được."
Tống Phong Thời và Âu Văn ngồi đối diện nhau, cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tống Phong Thời bắt đầu pha trà mời Âu Văn.

Bị Âu Văn từ chối ngăn cản mấy lần, mới miễn cưỡng nhận lấy tách trà.

Tống Phong Thời chợt nhớ ra cái gì đó, vờ như tùy tiện hỏi: "Nhưng sao anh không ra ngoài cùng với tổng giám đốc thế?"
"Tôi còn có văn kiện cần phải xử lý, nên không thể đi theo ngài ấy được.

Với lại, Thụy Khắc là người phụ trách liên lạc đồng thời là một lão tướng rất được việc, có anh ta đi cùng Kim tổng là đủ rồi." Âu Văn cười đáp.
"Thế cũng không cần mang theo trợ lý hay sao?" Tống Phong Thời dừng một chút, sau đó hỏi: "Là Gia Ngu đi cùng với Kim tổng à?"
Âu Văn vừa nghe thấy lời này, trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, cười nói: "Không phải đâu.

Gia Ngu từ sáng sớm đã bị điều đến xưởng tơ lụa giám sát công việc."
"Tự dưng lại bị điều đi nhà xưởng? Tại sao thế?" Tống Phong Thời rất đỗi kinh ngạc.
Âu Văn cười đáp: "Kim tổng nói, cái cậu Gia Ngu này người cứ hay hấp tấp cẩu thả, làm không được việc, nên điều đi đến nhà xưởng giám sát, đồng thời giúp cậu ta rèn luyện một chút."
"Vậy cậu ta cũng không phải quá khổ cực đi? Điều kiện chỗ đó hẳn là rất khắc nghiệt?" Tống Phong Thời hỏi.
"Ra ngoài làm việc mà còn sợ khổ?"
Xưởng tơ lụa là bên phía đối tác mà Kim Lan Thù đã đặt hàng hai ngày trước.

Thật ra thì đơn hàng cũng đã đặt, chỉ cần đợi nhận nữa là xong.

Không cần cử người qua cũng không sao, chỉ là do Kim Lan Thù cảm thấy Gia Ngu chướng mắt, Âu Văn liền nhân cơ hội đề nghị để Gia Ngđến nhà xưởng giám sát và rèn luyện, Kim Lan Thù lập tức chấp thuận, ngay hôm sau liền điều Gia Ngu đến nhà xưởng trong quận.
Đa số các nhà xưởng đều ở vùng hẻo lánh trong quận, Gia Ngu mang vẻ mặt ủ rũ hỏi: "Vậy thì làm sao tôi đến đó? Có xe không?"
Kim Lan Thù nói: "Không phải cậu nói mình không biết lái xe?"
Gia Ngu liền nghẹn họng, một lúc sau mới dám mở miệng hỏi: "Chẳng, chẳng phải ngài nói sẽ cấp cho tôi một người lái xe sao?"
"Vốn tôi đã cấp cho cậu một người, bên phía phòng tài vụ cũng không dễ báo, hiện tại đi quận Ngô công tác vài ngày, cũng phải cấp thêm cho cậu một người nữa?" Kim Lan Thù cười lạnh: "Thật đúng là đại thiếu gia."
Gia Ngu bị nói cho cứng họng, không dám phản bác.
Đương nhiên, Gia Ngu cũng quả thật là một "đại thiếu gia", thay vì đón xe buýt trong quận để đến nhà xưởng, thì cậu ta lại trực tiếp tìm người quen mượn xe lái đi.

Điều kiện nhà xưởng không tốt, khâu xử lý nước thải cũng hỏng bét, bốc mùi hôi thối khó chịu.

Từ nhỏ Gia Ngu đã được nuông chiều, nào phải chịu cảnh thế này, với lại còn là người ngoài nghề, hoàn toàn không biết phải giám sát cái gì, học hỏi cái gì, cứ ngồi ngốc ở trong văn phòng chơi điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn là ngồi không yên nổi nên liền dứt khoát ra về.
Gia Ngu lái xe trở lại nội thành, định tìm một nơi vui vẻ giải tỏa một chút thì bỗng nhận được điện thoại của một người.
Đầu bên kia là một tên lưu manh chuyên làm mấy việc không đứng đắn, hắn nói, "Tiểu thiếu gia đấy à, không phải ngài bảo tôi đi theo dõi hai cái người tên Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời kia sao? Cũng thật khéo, bọn họ lại gặp riêng nhau!"
Gia Ngu nghe thấy, trong lòng như mở cờ: "Thật không? Ở đâu? Tôi qua ngay đây!"
Thật ra Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời cũng không có "gặp riêng".

Mà chỉ là tình cờ gặp nhau.
Tống Phong Thời nằm lì trong khách sạn lâu cũng thấy chán, nên định ra ngoài đi dạo một chút.
Khách sạn của Lưu Dịch Tư và Tống Phong Thời ở cùng một khu.

Xung quanh cũng có rất nhiều nơi để dạo chơi, ngẫu nhiên gặp phải là chuyện rất bình thường, Tống Phong Thời tình cờ gặp Lưu Dịch Tư ở đối diện trung tâm mua sắm, cảm thấy ngượng ngùng, muốn xoay người rời đi, lại sợ thất lễ.
Ngược lại là Lưu Dịch Tư chủ động đi tới bắt chuyện, cười nói: "Thật là trùng hợp?"
"Phải không?" Tống Phong Thời không được tự nhiên sờ gáy mình, sau đó gượng cười nói: "Chuyện ngày hôm qua may mà nhờ có anh."
"Đừng nhắc tới nó nữa." Lưu Dịch Tư nói, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Gia Ngu có tìm em gây phiền phức nữa không?"
Tống Phong Thời nói: "Không có..."
"Hai người quen nhau?" Lưu Dịch Tư lại hỏi, "Vậy nên em cũng là nhân viên của Bảo Phạn Lưu sao?"
Tống Phong Thời gật đầu nói: "Chẳng qua thì, tôi dù sao cũng là nhân viên của Bảo Phạn Lưu, tiếp xúc quá nhiều với anh cũng không được tốt lắm.

Ông chủ nhìn thấy sẽ không vui."
Lưu Dịch Tư cười: "Gì chứ? Chẳng lẽ em là nhân vật quan trọng gì sao?"
Tống Phong Thời có chút không phục: "Chứ không lẽ cả đời tôi đều phải làm hướng dẫn viên mua sắm à?"
"Không phải," Lưu Dịch Tư vội vàng lắc đầu nói xin lỗi, "Ý của tôi không phải như vậy.

Chỉ là..."
"Tôi biết." Tống Phong Thời nói, "Tôi chỉ nói đùa thôi."
Lưu Dịch Tư lại nói: "Bảo Phạn Lưu và Thượng Uyển Xuân lộ tuyến không giống nhau, cùng lắm chỉ có thể coi là đồng nghiệp, không tới mức xem nhau như đối thủ cạnh tranh, quan trọng hóa vấn đề lên thế có cần thiết không? Tôi với Kim tổng của các em ngẫu nhiên còn có thể cùng nhau uống vài chén, ăn một bữa cơm."
Tống Phong Thời khô khan cười nói: "Ừm..."
"Chẳng qua em vẫn nên tránh Gia Ngu xa một chút." Lưu Dịch Tư nói, "Cũng đừng nghĩ đến chuyện trả thù."
"Tôi, tôi trả thù cái gì?"
"Tôi biết, em cũng không có lòng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ là nhân tiện nhắc nhở thôi." Lưu Dịch Tư nói, "Tôi điều tra ra được, cậu ta là con trai của Chủ tịchQuỳ Long."
"A?" Tống Phong Thời sửng sốt, "Thật sao?"
Lưu Dịch Tư vươn tay vỗ vai Tống Phong Thời: "Đứng đây không tiện, chúng ta vào quán cà phê ngồi nói rõ hơn."
Hai người đi vào quán cà phê, mỗi người gọi một phần đồ uống.

Lưu Dịch Tư lại từ tốn nói với Tống Phong Thời: "Gia Ngu là con riêng của Chủ tịch Quỳ Long ở Trung Quốc, là một đứa con ngoan.

Tôi nghe nói Chủ tịch Quỳ Long đối với đám con cái của mình đứa nào cũng đều không vừa mắt nổi, cảm thấy bọn họ không thể làm nên chuyện lớn, bèn tính tuyển một người con rể để quản lý công ty...!"
Tống Phong Thời giật mình: "Anh, ý anh là..."
"Chính là Gia Ngu khả năng không phải đến để thực tập, mà là để xem mắt." Lưu Dịch Tư nói, "Cùng Kim tổng của các em xem mắt, nói không chừng ngày nào đó liền thành."
Tống Phong Thời lắc đầu nói: "Nhưng...!nhưng mà Kim tổng có vẻ không thích Gia Ngu cho lắm."
"Chuyện đó cũng không thành vấn đề, con cái của Chủ tịch Quỳ Long rất nhiều." Lưu Dịch Tư nói, "Không thích đứa này, thì còn có đứa khác.

Dù sao ông ta chỉ là muốn tuyển người vào nhà quản lý đại nghiệp gia tộc.

Về phần có thích hay không, có lẽ đối với Kim Lan Thù cũng không quan trọng mấy.

Bởi vì nếu cuộc hôn nhân này mà thành, Kim Lan Thù liền cá chép hóa rồng.

"
"Tình tiết này cứ như mấy bộ phim truyền hình cũ rích ấy." Tống Phong Thời vẫn là nghi ngờ, "Tôi cảm thấy nó không thực tế cho lắm."
"Ừm.

Đúng là vậy thật." Lưu Dịch Tư không cố thuyết phục Tống Phong Thời, chỉ khẽ cười nói, "Nhưng dù sao em cũng đang làm việc ở tập đoàn Quỳ Long, ít nhiều gì cũng nên biết một chút nội tình của cấp trên, như vậy mới dễ sống."
Tống Phong Thời cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chát từ đầu lưỡi dần lan đến tim phổi, một lúc lâu sau mới khôi phục lại vị giác bình thường, nhưng vẫn còn một chút mùi vị thoang thoảng nơi đầu lưỡi.

Tống Phong Thời đặt tách cà phê xuống, lắc đầu nói: "Tôi vẫn cảm thấy không thể nào có chuyện đó.

Cái tính nết khó ở đó của Kim Lan Thù, đừng nói là không thích Gia Ngu, cho dù cậu ta thích thì cũng không thể nào có chuyện kén rể thành công."
Kim Lan Thù đi ở rể, chuyện thật như đùa.
Lưu Dịch Tư hỏi: "Nghe từ giọng điệu của em, em rất thân với Kim Lan Thù?"
"Hả?" Tống Phong Thời khẽ giật mình, sau đó trả lời, "Trước kia tôi học cùng trường với cậu ấy." Nói xong, Tống Phong Thời cười khổ: "Nhưng anh biết đấy...!bây giờ tôi thảm hại như thế này, cũng không có mặt mũi nào mà lấy cái danh bạn học cũ đi nhận người quen.

"
"Ra vậy." Lưu Dịch Tư cười nói, "Tôi cảm thấy em không nên xem nhẹ bản thân.

Tôi thấy em chẳng kém hơn cậu ta ở bất cứ phương diện nào, nếu có thì chắc là cơ hội."
"Vậy thì anh thật sự coi trọng tôi quá mức rồi." Tống Phong Thời lắc đầu, giọng điệu nặng nề đến mức có chút mờ mịt như người đi lẫn trong sương mù, "Tôi thật sự không thể so với cậu ấy."
Lưu Dịch Tư đang định nói gì đó, nhưng lại sửng sốt.
Tống Phong Thời mang vẻ nghi hoặc nhìn Lưu Dịch Tư: "Sao vậy?"
Lưu Dịch Tư nói: "Tôi hình như nhìn thấy Kim Lan Thù."
Tống Phong Thời giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa kính người đến người đi tấp nập, nào còn bóng dáng của Kim Lan Thù.
Lưu Dịch Tư cười lắc đầu: "Có lẽ là tôi nhìn lầm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui