Âu Văn có thể thấy được, Kim Lan Thù và Tống Phong Thời đã làm hòa, không còn chút xấu hổ gượng gạo nào.
“Mình biết đó chỉ là một cuộc cãi vã bình thường thôi mà, hai người họ làm sao có thể gặp vấn đề gì cơ chứ?” Âu Văn gật đầu với chính mình: “Nhưng cũng tốt, bây giờ sắc mặt của chủ tịch Kim đã tốt hơn rất nhiều, cũng không còn tỏa khí lạnh như mấy ngày trước nữa.”
Nhưng mà, sắc mặt tốt của Kim Lan Thù cũng không duy trì được bao lâu.
Hoàng Lão Nhiệt gần như dùng hết sức mà lao đến văn phòng chủ tịch, hắn nói: “Chúng ta không thể sử dụng loại lụa hàng đầu của Como!”
“Cái gì?” Kim Lan Thù sửng sốt: “Tại sao?”
Hoàng Lão Nhiệt đầu đầy mồ hôi nói: “Lụa tốt nhất thế giới là ở Ý, lụa tốt nhất ở Ý là của Como, và lụa tốt nhất ở Como nằm ở nhà máy dệt đã có từ hàng thế kỷ…”
“Tôi biết, đó là những nhà sản xuất chịu trách nhiệm cung cấp cho các thương hiệu lớn như Prada và Chanel.” Kim Lan Thù đã kinh doanh lĩnh vực này lâu như vậy, nên tất nhiên anh biết tất cả những điều này.
“Đó là vấn đề.” Hoàng Lão Nhiệt nói: “Họ sẽ không cung cấp hàng cho chúng ta.”
“Vì sao?” Kim Lan không vui nói: “Chẳng lẽ cũng là bởi vì ‘Quỳ Long’?”
“Cũng không phải.” Hoàng Lão Nhiệt nói: “Hóa ra ngoại trừ ‘Thượng Uyển Xuân’, họ sẽ không phân phối cho bất kỳ nhãn hiệu Trung Quốc nào.
Có khi cả ‘Nghê Thường’ cũng không được.”
“Cái gì?” Kim Lan Thù kinh ngạc: “Tại sao?”
Hoàng Lão Nhiệt nhún nhún vai, nói: “Hình như là Lưu Dịch Tư đã ký hợp đồng với bọn họ, chỉ có thể cung cấp cho Thượng Uyển Xuân, nhãn hiệu Trung Quốc khác đều không thể.
Cho nên, Bảo Phạm Lưu có thể muốn, nhưng Vân Tưởng của chúng ta thì nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Thực sự là một vấn đề phiền toái.
Kim Lan Thù dẫn Hoàng Lão Nhiệt đi một chuyến tới quận Ngô, để hắn tới mỗi xưởng một lần, nói ra yêu cầu của chính mình để xem có cái gì dùng tạm được không.
Hoàng Lão Nhiệt cũng bó tay toàn tập: “Ông chủ của tôi ơi, nếu đó là dòng quần áo dành cho phụ nữ bình thường thì không sao! Nhưng đây là thời trang cao cấp! Làm sao có thể ‘tàm tạm’?”
Nhà sản xuất tại quận Ngô cũng cho biết, trình độ kỹ thuật hiện giờ không thể đáp ứng yêu cầu của Hoàng Lão Nhiệt.
Đây thực sự là một điều kinh khủng.
Tống Phong Thời lại nói với Kim Lan Thù: “Có phải Lưu Dịch Tư đã ký hợp đồng độc quyền với họ không? Làm sao có thể?”
“Tôi cũng không rõ!” Kim Lan Thù tức giận nói: “Tôi đã nói tên Lưu Dịch Tư kia chỉ có vẻ ngoài quân tử mà thôi, thực ra là một tên rất ‘thâm độc’.
Cậu còn thấy hắn ta tốt đẹp sao?”
“Trước giờ tôi chưa từng cảm thấy hắn tốt.” Tống Phong Thời động viên nói: “Chỉ là tôi nghĩ, làm sao hắn lại có năng lực lớn tới như vậy?”
Kim Lan Thù cẩn thận nghĩ lại, nói tiếp: “Đúng vậy, mà Ngạo Ưng cũng chỉ là một ông trùm bất động sản, không thể nào khống chế được cả xưởng dệt tại Châu Âu.”
Tuy nói như vậy, nhưng Kim Lan Thù vẫn sắp xếp một cuộc hẹn với Lưu Tu Tư, người đại diện hiện tại của Ngạo Ưng, thuận tiện trao đổi về vấn đề này.
Lưu Tu Tư sảng khoái đáp ứng lời mời, cùng đi ăn tối với Kim Lan Thù.
Anh cẩn thận quan sát Lưu Tu Tư, phát hiện người này trông thật đáng ghét, cũng chẳng phải bởi nguyên nhân nào khác, chỉ vì người đàn ông này có phần giống với Lưu Dịch Tư.
Tuy nhiên, trông hắn giống người lai hơn Lưu Dịch Tư, ngũ quan sâu sắc hơn, đôi mắt còn hơi có màu xám xanh như thể đeo kính áp tròng màu.
Nghe Kim Lan Thù phàn nàn về xưởng dệt, Lưu Tu Tư không khỏi mỉm cười: “Không phải cậu cho là Ngạo Ưng có năng lực lớn như vậy chứ?”
“Không,” Kim Lan Thù nói: “Tôi chỉ cho là hai người là anh em, có lẽ anh có thể yêu cầu Lưu Dịch Tư yên phận làm ăn, đừng làm loại chuyện ‘lũng đoạn’ này.”
“Không phải chứ, chỉ định nguồn cung cấp không tính là lũng đoạn chứ hả?” Lưu Tu Tư khẽ cười: “Câu nói này chính cậu nghe cũng không tin nổi đi?”
Kim Lan Thù lại nhún nhún vai: “Thật sao? Có lẽ tôi học luật kinh doanh không kỹ?”
Lưu Tu Tư lại đặt dĩa xuống, nghiêm túc nói: “Cậu vẫn luôn làm việc cho tập đoàn Quỳ Long ở Pháp, cho nên có thể cậu sẽ không hiểu điều này.
Trước khi Thượng Uyển Xuân được thành lập, 90% các triển lãm lụa của Ý đều không cho phép thương nhân Trung Quốc tham gia.”
Kim Lan Thù sửng sốt, đúng là anh thực sự không biết chuyện này.
“Tuy nhiên, em trai tôi là một kẻ ngu ngốc.
Nó đã in rất nhiều tài liệu quảng cáo về sản phẩm của chính mình, chạy từ nhà sản xuất này sang nhà sản xuất khác, giới thiệu sản phẩm của mình với người khác, giới thiệu ý tưởng thiết kế của mình.
Nó đã phải làm mấy việc ngu ngốc đó để được người khác công nhận.”
“Những người khác nghĩ rằng nó rất nghiêm túc – cũng có thể là bởi thấy nó là con lai, sau lưng lại là ‘Emma Temple’, ai mà biết được? Dù sao nó đã chạy khắp châu Âu trong ba năm, trước khi được nhà sản xuất chấp thuận.” Lưu Tu Tư nhìn chằm chằm vào mắt Kim Lan Thù và nói từng chữ một: “Vì vậy, chuyện này không liên quan gì đến tôi, cũng không liên quan gì đến Ngạo Ưng.
Đó là nỗ lực ngu ngốc của chính nó.”
Kim Lan Thù bất giác kinh ngạc: “Anh… Anh nói thật sao?”
“Thật.” Lưu Tu Tư đáp: “Chính là như vậy, tôi đã nói phương pháp cho cậu, cậu cũng có thể thử.”
Kim Lan Thù không muốn thử theo cách này.
Vì tơ lụa mà chạy vạy ba năm? Ôm cuốn album như một nhân viên bán hàng rồi chạy khắp nhà xưởng? Đây là cái chiến lược khỉ gì?
Hơn nữa, coi như chiếm được chỗ lụa đó thì thế nào? Cũng không phải miễn phí! Còn đắt muốn chết.
Nhắc mới nhớ, Thượng Uyển Xuân vẫn đang thua lỗ đó!
Thật là tên khờ.
Kim Lan Thù khẽ lắc đầu, nói: “Tính cách của em trai anh thực sự rất khác với anh.”
“Tất nhiên,” Lưu Tu Tư trả lời: “Giống như cậu, tôi là một doanh nhân có lý trí.”
Kim Lan Thù cười nói: “Vậy nhất định anh sẽ cho rằng đứa em của mình rất ngốc?”
“Cũng không hẳn,” Lưu Tu Tư cười cười: “Tôi cảm thấy như vậy thật đáng yêu.”
Có thể coi như Kim Lan Thù đã từ bỏ việc lấy được loại lụa hàng đầu thế giới.
“Cần phải hỗ trợ các sản phẩm trong nước!” Kim Lan Thù giáo dục Hoàng Lão Nhiệt rồi trở về trụ sở chính.
Nhưng anh lại ném Hoàng Lão Nhiệt ở lại quận Ngô, bảo hắn hãy điều tra cẩn thận và không được phép quay lại trụ sở cho đến khi nghĩ ra giải pháp.
Tống Phong Thời cũng thấy Hoàng Lão Nhiệt không thể cầm cự được nữa, nên đã đến xưởng tìm Trình Cẩm.
“Thế nào?” Tống Phong Thời thấy Trình Cẩm đang ngủ trưa một mình trong một phòng trống: “Gần đây có khỏe không?”
Vốn dĩ Trình Cẩm đang co quắp nghỉ ngơi trên chiếc ghế sofa trong phòng, thấy Tống Phong Thời liền lập tức đứng thẳng dậy: “Giám đốc Tống…”
“Cậu đã sẵn sàng để gặp Chủ tịch Kim chưa?” Tống Phong Thời mỉm cười hỏi.
Trình Cẩm lại có chút rụt rè: “Tôi có chút sợ hãi.”
“Sợ cái gì?” Tống Phong Thời tức giận nói: “Chủ tịch Kim không ăn thịt người.”
Trình Cẩm nói: “Hôm qua tôi nghe giám đốc Hoàng nói rằng chủ tịch Kim rất ghét Lưu Dịch Tư.”
“Lưu Dịch Tư?” Tống Phong Thời ngẩn ra: “Chuyện này thì liên quan gì tới hắn?”
Trình Cẩm lại đáp: “Ban đầu tôi làm việc ở Thượng Uyển Xuân.”
Tống Phong Thời có chút bất ngờ, nói: “Vậy tại sao cậu không ở lại Thượng Uyển Xuân?”
Trình Cẩm liền thẳng thắn trả lời: “Bởi vì bên đó có rất nhiều nhà thiết kế, và phong cách thiết kế đã được hoàn thiện, không có chỗ cho tôi thiết kế.
Tôi muốn làm theo phong cách quốc phong và thêu truyền thống, vì vậy không thể xem xét các thương hiệu nước ngoài, và cũng không có nhiều thương hiệu mới theo phong cách quốc nội để lựa chọn, vậy nên tôi đã đến đây.”
Đúng vậy, xem ra những nơi khác đều có nhiều nhân tài, chỉ có nơi này là thiếu, cho nên Trình Cẩm liền tới thử vận may.
Tống Phong Thời cười nói: “Cậu thật đúng là không biết ăn nói.”
Trình Cẩm càng khiếp đảm: “Vậy thì tốt hơn là tôi nên nghe lời giám đốc Hoàng, đừng xuất hiện trước mặt chủ tịch Kim.”
Tống Phong Thời lắc đầu, nói: “Không sao đâu, cứ đến gặp chủ tịch Kim rồi lớn tiếng nói xấu Lưu Dịch Tư là được.”
Trình Cẩm sửng sốt: “Nói xấu Lưu Dịch Tư là được ư?”
Tống Phong Thời cười cười, nói: “Đúng vậy, trước hết cậu hãy nói xấu Lưu Dịch Tư để làm cho chủ tịch Kim vui vẻ, sau đó anh ấy sẽ sẵn lòng lắng nghe ý tưởng thiết kế của cậu.”
Ban đầu Trình Cẩm không tin cho lắm, hắn lại nói: “Nhưng mà, tôi không thể nghĩ ra Lưu Dịch Tư có gì không ổn.
Tôi chỉ là một thợ may trong xưởng, và rất ít khi tiếp xúc với hắn.
Khi tình cờ gặp nhau, hắn cũng rất tốt bụng.” Trình Cẩm luôn đối tốt với người khác, hắn thực sự không thể nghĩ ra điều gì sai trái về một người đàn ông giàu có và đẹp trai như Lưu Dịch Tư.
Tống Phong Thời vỗ vỗ bả vai Trình Cẩm, nói: Không thành vấn đề, tôi có thể dạy cậu.”
Trình Cẩm ngơ ngác: “Dạy tôi? Dạy tôi nói xấu Lưu Dịch Tư sao?”
“Ừ.” Tống Phong Thời gật đầu, cậu cũng cảm thấy mình thật sự không được tốt cho lắm, còn có thể dạy người khác nói xấu sau lưng.
Không ngờ một người có tri thức và hiểu lễ nghĩa như mình cũng sẽ biến thành như vậy.
Nhất định là vì ở bên Kim Lan Thù đã lâu, gần đèn thì rạng, gần mực thì đen!
Cậu nói thêm: “Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là cậu cần nghĩ ra một ý tưởng thú vị, nếu không thì có nói gì cũng vô ích.”
Trình Cẩm nặng nề gật đầu.
Tống Phong Thời liền một mình dẫn Trình Cẩm đến văn phòng chủ tịch.
Bởi có cậu dẫn đường, nên mặc dù không biết Trình Cẩm nhưng Âu Văn vẫn để cho hắn đi.
Tống Phong Thời dẫn hắn đi thẳng vào văn phòng của Kim Lan Thù.
Khi Kim Lan Thù nhìn thấy Tống Phong Thời và một khuôn mặt xa lạ phía sau, anh liền nghi hoặc: “Đây là ai?”
“Cậu ấy tên là Trình Cẩm.” Tống Phong Thời nói: “Ở bộ phận thiết kế.”
“Ừ.” Dường như Kim Lan Thù không có hứng thú.
Tống Phong Thời còn nói: “Lúc trước cậu ta đã nhảy việc từ Thượng Uyển Xuân sang đây, khá có năng lực.”
Nghe vậy Kim Lan Thù liền nhíu mày, hỏi kỹ: “Thượng Uyển Xuân? Tại sao cậu không ở lại làm việc tại Thượng Uyển Xuân?”
Trình Cẩm nhìn Tống Phong Thời một cái, lấy dũng khí, nói: “Bởi vì… Bởi vì Lưu Dịch Tư không tốt…”
Kim Lan Thù hứng thú: “Tại sao lại không tốt?”
Trình Cẩm sửng sốt một lúc lâu, chỉ có thể làm theo lời dạy của Tống Phong Thời: “Hắn… hắn thật đạo đức giả… giả vờ nói rằng sẽ cho mọi nhân viên cơ hội công bằng, nhưng tôi đã làm việc từ năm 18 tuổi, đến giờ đã 23 tuổi mà chưa từng có cơ hội nào.
Hắn chỉ trao cơ hội cho những người thân tín của mình, không trao cơ hội cho những người bình thường như tôi.
Hắn chính là một tên quý tộc, không lọt mắt những kẻ bình dân như chúng tôi.”
Nghe những lời này, Kim Lan Thù cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Kim Lan Thù nói: “Lưu Dịch Tư đúng là người như vậy.
Tiểu Tống, cậu cũng nghe rồi chứ? Ngay cả nhân viên cũ của hắn cũng nói Lưu Dịch Tư không tốt!”
Tống Phong Thời cười nói: “Nghe được.
Chủ tịch Kim của chúng ta thì không như vậy, rất am hiểu đạo lý ‘anh hùng chớ hỏi xuất xứ’, sẽ trao cơ hội công bằng cho mỗi nhân viên.”
Kim Lan Thù gật đầu: “Đương nhiên, tôi không có những ‘khái niệm giai cấp’ nhảm nhí đó.”
Trình Cẩm nhanh chóng nói: “Thật ra, tôi muốn làm thiết kế.”
Kim Lan Thù không có hứng thú: “Vậy cậu có thể giải thích với Hoàng Lão Nhiệt.”
Thấy Kim Lan Thù vô tình như vậy, Trình Cẩm lập tức nao núng.
Tống Phong Thời khích lệ, nói: “Cậu thấy chất lượng của lô lụa gần đây như thế nào? Có thể dùng cho thiết kế cao cấp không?”
Trình Cẩm gật đầu và trả lời: “Tôi nghĩ là được.”
Lúc trước, Hoàng Lão Nhiệt vẫn luôn phàn nàn rằng chất lượng lụa trong nước không đủ tốt, và không thể thực hiện sản phẩm cao cấp.
Bây giờ Trình Cẩm lại nói là có thể làm được, nghe vậy Kim Lan Thù liền lên tinh thần: “Nói thế nào?”
Trình Cẩm nuốt nước miếng một cái, lấy dũng khí nói: “Nếu sử dụng phương pháp thêu cung đình, thêu trên toàn bộ tấm vải, làm bốn lớp hoa văn, vậy thì căn bản sẽ không nhìn ra được lớp lụa ban đầu.
Chỉ cần thêu cho tốt thì trông vẫn sẽ đủ sang trọng, cũng có cảm giác đường viền.”
Nghe xong Kim Lan Thù liền nói: “Cậu có bản thiết kế nào để tôi xem không?”
Trình Cẩm được khích lệ, bèn cẩn thận trình bản thiết kế lên bằng cả hai tay.
Kim Lan Thù tiếp nhận bản vẽ, nhìn một chút rồi gật đầu: “Thoạt nhìn cũng không tệ.”
Trái tim bất an của Trình Cẩm nhảy lên: “Vâng… Cảm ơn chủ tịch Kim…”
“Cậu…” Kim Lan Thù nhìn Trình Cẩm, nhíu mày lại: “Cậu tên gì?”
“Trình Cẩm!” Trình Cẩm cao giọng trả lời: “Tôi tên là Trình Cẩm! ‘Tiền đồ tựa cẩm’ Trình Cẩm!”
Kim Lan Thù cười cười, nói: “Ý nghĩa hay.
Được rồi, đi xuống đi.
Tôi nhớ rồi.”
Trình Cẩm cực kỳ vui vẻ, rời khỏi văn phòng cùng Tống Phong Thời.
Hắn nhìn sang phía cậu, kích động nói: “Cảm ơn giám đốc Tống!”
Tống Phong Thời cười lắc đầu: “Không có gì, là nhờ có tay nghề của cậu.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.
Nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ không thể tới được đây.” Trình Cẩm rất biết ơn và phấn khích: “Quá tốt rồi, chủ tịch Kim đã nhớ tên tôi!”
“Cậu đừng vui mừng quá sớm.” Tống Phong Thời mỉm cười dội một cốc nước lạnh: “Chủ tịch Kim ấy à… Hai ngày nữa anh ấy sẽ quên thôi.”
“Không sao.” Trình Cẩm nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến anh ấy nhớ lại.”
Nhìn thấy năng lượng độc đáo của những người trẻ tuổi từ Trình Cẩm, Tống Phong Thời thấy vô cùng cảm động..