Tổng Tài Định Chế Tư Nhân


Tống Phong Thời và Kim Lan Thù đang ăn bánh kem, đột nhiên cậu lại trợn tròn mắt, như thể nhìn thấy điều đáng sợ nào đó.
“Làm sao thế? Có ma sao?” Kim Lan Thù hỏi.
“Có mẹ cậu.”
“Làm sao lại còn mắng người nữa?”
“Thật sự là mẹ cậu!” Tống Phong Thời cúi đầu, cẩn thận chỉ chỉ.
Kim Lan Thù nhìn theo hướng mà cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy mẹ của mình: “Ồ, thật sự là mẹ tôi?”
Trịnh Thu Thục đang ngồi cùng với một người đàn ông trung niên, cũng gọi phần đồ ăn ‘tình nhân ngọt ngào’ như Kim Lan Thù.
“Mẹ cậu đang yêu đương ư?” Tống Phong Thời thấp giọng nói.
“Chúng ta đi nghe trộm!” Kim Lan Thù cũng trở nên tò mò.
Cửa hàng được trang trí theo phong cách châu Âu, với nhiều vách ngăn bằng thạch cao trắng.

Kim Lan Thù và Tống Phong Thời núp phía sau vách ngăn, lẳng lặng nghe trộm.
Họ nghe thấy người đàn ông trung niên nói: “Con trai em là chủ tịch của công ty lớn đúng không? Không phải rất giàu sao?”
Trịnh Thu Thục lười biếng nói: “Có giàu cũng không liên quan đến em.”
Người đàn ông nói: “Em cũng biết bây giờ anh đang khởi nghiệp, vẫn còn thiếu một ít tiền vốn! Hỏi con trai em một ít đi! Anh còn thiếu ba triệu, nghe nói lương một tháng của con em còn hơn ba triệu đó!”
Trịnh Thu Thục hơi mất kiên nhẫn nói: “Không phải đã nói rồi ư, tiền của nó không liên quan đến em.”
Nhưng người đàn ông nói: “Làm sao có thể? Honey à, công ty của anh cũng sẽ ghi tên em và có phần của em đó, nó cũng được coi như công ty của em mà!”
Trịnh Thu Thục cũng tức giận, nói: “Viết tên của em, vậy lúc mắc nợ, phạm pháp, không phải cũng có phần của em à?”
Giọng điệu của người đàn ông cũng trở nên bất mãn: “Sao cô lại nói như vậy? Chẳng lẽ quan hệ của chúng ta đã sâu thế này, cô còn không muốn giúp ư? Tiền quan trọng hơn, hay là tôi?”
Trịnh Thu Thục nói: “Tất nhiên là tiền quan trọng.

Con trai tôi kiếm tiền rất vất vả, anh đừng hòng mơ tới.”
Người đàn ông trung niên rất tức giận, đùng đùng bỏ đi.
Trịnh Thu Thục cũng hét lên: “Nhớ thanh toán hóa đơn trước khi rời đi!”
Kim Lan Thù và Tống Phong Thời thất thần nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Bọn họ cũng ăn không nổi bữa trà chiều này nữa, vì vậy bèn nhân lúc Trịnh Thu Thục không chú ý mà bỏ đi.
Tống Phong Thời nói thêm: “Thật ra, tôi nghĩ mẹ cậu cũng rất thương cậu, chỉ là bà ấy không thể biểu đạt được.”
“Không biểu đạt được?” Kim Lan Thù hừ lạnh một tiếng: Bà ấy là giáo viên dạy tiếng Trung, kỹ năng diễn đạt vẫn rất tốt!”
Tống Phong Thời đột nhiên cảm thấy, Kim Lan Thù và Trịnh Thu Thục khá giống nhau, khả năng diễn đạt đều dùng để chửi người, nói lời tử tế tuyệt đối là chí mạng.

Tống Phong Thời thở dài, cảm khái nói: “Thật sự không dễ ở chung mà…”
“Đúng chưa?” Kim Lan Thù gật đầu, giống như đã nhận được sự khẳng định: “Mẹ tôi không dễ gần đâu.”
Tống Phong Thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cười cười: “Thật ra, tính cách của dì cũng không có gì…”
Những ngày gần đây, Tống Phong Thời đã hiểu được tính khí của Trịnh Thu Thục.

Cậu cảm thấy bà ấy chỉ hiếu chiến mà thôi, cũng không khó đối phó, người mà cậu lưu ý vẫn là Phó Thừa.
Hai người trốn việc, dĩ nhiên phải làm bù.
Có rất nhiều việc ở công ty đang chờ đợi họ.
Âu Văn biết Kim Lan Thù ra ngoài hẹn hò nhưng hắn cũng không thể nói gì thêm, chỉ có thể ôm đống tài liệu mà chờ sếp đi hẹn hò về để xem xét.
Tương tự, nhà xưởng cũng đang tăng ca để may quần áo.
Cũng coi như nhấn mạnh nước đi, mang tới thành phẩm ‘chết’ ngay trước ‘cửa tử’.
Lần này, Hà Ngọc Dung rất hợp tác đến phòng thử đồ, cũng không có động thái gì lớn.

Cô mặc vào bộ trang phục mà Trình Cẩm đã đẩy nhanh tiến độ làm ra.
Vẫn là một chiếc sườn xám, trên nền vải lụa màu xanh nhạt, dùng chỉ bạc thêu những bông hoa cẩm tú cầu ngoằn ngoèo màu trắng, cùng những đám mây cỡ lớn.

Vì quy trình thêu bốn lớp nên hoa văn tạo được hiệu ứng ba chiều đặc biệt đẹp mắt, khéo léo, tinh tế.

Tay áo thì có màu trắng bạc, thêu những cành cây.
Bên trái và bên phải đều có cành cây, và những hoa văn đám mây ước nguyện tinh xảo được thêu bằng chỉ vàng trên các khe hở, để lộ đôi chân thon thả.

Toàn bộ chiếc váy nhìn rất thanh lịch, cũng không mất vẻ quý phái, khiến Kim Lan Thù khá hài lòng.
Kim Lan Thù nhìn chiếc váy, khẽ gật đầu, nói: “Xem đi, màu xanh lam này cũng được mà, không nhất định phải là màu mà cậu nói.”
Trình Cẩm cũng không quá yêu thích chiếc váy này, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng cười cười, chỉ nói: “Tôi vẫn lo lắng về màu sắc không chính xác…”
“Không thành vấn đề.” Kim Lan Thù nói: “Tôi không cảm thấy màu xanh lam này quá chênh lệch so với ‘màu lam nhạt’ mà cậu nói.”
“Nhưng… màu xanh này nhìn rất phổ biến, hình dáng sườn xám cũng rất cổ điển, có vẻ rất tự nhiên.” Trình Cẩm nói.
Kim Lan Thù nói: “Tự nhiên còn không tốt sao? Cậu có nhớ, ai là người nhận được giải trang phục thảm đỏ đẹp nhất hàng năm không? Những người mặc trang phục rồng, phượng và lông gà, đều không thể đạt được Best Dressed.

Tạo hình tốt nhất được đề cử, đều là những trang phục tao nhã cổ điển.”
Trình Cẩm không dám tranh cãi với Kim Lan Thù, chỉ có thể cúi đầu nói: “Vâng, chủ tịch Kim.”

Và làm thêm giờ đã trở thành điều tất yếu.
Âu Văn phải tính toán tiền làm thêm giờ mới có thể an tâm làm việc.
Kim Lan Thù thì không được trả tiền làm thêm giờ.
Thế nhưng, anh vẫn tăng ca đến rất khuya.

Vốn dĩ Tống Phong Thời không phải tăng ca, nhưng cậu thật sự không muốn trở về một mình, nhất là hiện tại còn có Trịnh Thu Thục ở nhà.

Vì vậy, cậu đã ở lại công ty chờ Kim Lan Thù tan tầm.
Sau khi tăng ca, hai người cùng nhau trở về nhà.

Ngôi nhà gỗ đã được thắp sáng rực rỡ, rõ ràng là Trịnh Thu Thục đang đợi họ.
Thấy hai người đã trở lại, bà bèn nhìn đồng hồ nói: “Muộn như vậy? Đi đâu chơi thế?”
“Vâng,” Kim Lan Thù tức giận nói: “Tăng ca chơi cũng vui lắm!”
Trịnh Thu Thục cũng tức giận đáp: “Con tốt ghê nha, bây giờ con đã là ông chủ, còn tăng ca cho ai xem?”
Kim Lan Thù thật sự không muốn để ý đến mẹ mình nữa, vì vậy định kéo Tống Phong Thời lên lầu và trở về phòng.
Nhưng Trịnh Thu Thục lại nói: “Mẹ nấu canh cho hai đứa đấy, uống một bát rồi lại lên.

Giữ thể diện cho mẹ già này được không?”
Tống Phong Thời không muốn gia đình quá căng thẳng, nên đã mỉm cười dắt Kim Lan Thù đi vào phòng ăn.

Quả thực Trịnh Thu Thục đã nấu một nồi canh, bà vừa đun nóng nó vừa cằn nhằn rằng họ đã ở bên ngoài quá lâu.

Cuối cùng, bưng hai cái bát đựng món hầm đặt trước mặt Tống Phong Thời và Kim Lan Thù.

Trong đó có cà tím nóng hổi, ​​nước lèo vàng óng, bóng cá trắng ngần, hải sâm đen sì, xếp tràn đầy một bát.
Đặt đồ hầm xuống xong, Trịnh Thu Thục liền quay người vào bếp rửa nồi.
Thấy Trịnh Thu Thục đã đi xa, Tống Phong Thời mới nói với Kim Lan Thù: “Cậu nhìn xem, đây là tài nghệ chân chính đó, canh cũng thơm, chắc phải tốn rất nhiều công sức mới làm được.


Mẹ cậu vẫn rất thương cậu đó.”
“Hừ.” Kim Lan Thù hừ lạnh nói: “Cái này không phải là cho con gái uống để dưỡng âm sao? Tôi uống có ích lợi gì? Nhất định là bà ấy làm để bồi bổ thân thể, uống không hết mới cho chúng ta thu dọn tàn cuộc.”
Tống Phong Thời thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, đành ăn hai miếng.

Trịnh Thu Thục liền đi ra từ phòng bếp.
Tống Phong Thời ngẩng mặt, tươi cười hỏi: “Dì ơi, canh này có tác dụng gì vậy ạ?”
Trịnh Thu Thục nói: “Bổ thận tráng dương, thích hợp với hai đứa đó, ngày làm đêm làm, thật sự là ‘thanh niên không biết sự quý giá của t1nh trùng’…”
Tống Phong Thời vô cùng hối hận khi hỏi câu này, mặt đỏ bừng.
Kim Lan Thù ngắt lời, nói: “Được rồi, một giáo viên ngữ văn như mẹ sao lại nói chuyện như vậy? Thô tục.”
Trịnh Thu Thục lại nói: “Th ô tục chỗ nào? Đây không phải là sự thật sao? Đây là cuộc sống trí tuệ của người già.

Con có nghe hay không!”
Kim Lan Thù lấy giấy ăn lau miệng, liền kéo Tống Phong Thời về phòng để thử ‘tác dụng dược thiện’ của ‘chế độ ăn uống chữa bệnh’.
Hòa hợp tuyệt vời!
Kim Lan Thù nằm trên giường, uống một cốc nước.
Tống Phong Thời cũng nằm bên cạnh, cậu nói: “Chủ tịch Kim à, cậu suy nghĩ một chút đi…”
“Này,” Kim Lan Thù phản đối: “Tại sao ở trong phòng ngủ cậu cũng gọi tôi là chủ tịch Kim?”
“Hả?” Tống Phong Thời ngẩn ra: “Làm sao?”
“Nghe qua có hơi giống ‘Quy tắc ngầm’.” Kim Lan Thù cảm thấy có chút quái dị.
Tống Phong Thời lại nói: “Vậy… Sẽ cảm thấy k1ch thích?”
Kim Lan Thù nghĩ nghĩ, cũng thật sự bị k1ch thích.
Vì vậy, Tống Phong Thời tự làm tự chịu mà bị ép gọi ‘chủ tịch Kim’ một đêm.
Trịnh Thu Thục ở sau cánh cửa đối diện lấy chăn che đầu, lắc đầu thở dài: “Thật là buông thả! Đừng nói cho nó hải sâm, cho nó rùa biển cũng không đủ!”
Sáng hôm sau, Kim Lan Thù dậy sớm hơn Tống Phong Thời.
Lúc cậu xuống nhà, anh đã ra ngoài.

Nhưng Trịnh Thu Thục đã làm bữa sáng trong bếp, Tống Phong Thời cũng không tiện làm khách nên bèn vào bếp ăn sáng, một mình đối mặt với Trịnh Thu Thục.

Có lẽ là vì cậu không thể chịu đựng được sự im lặng bao trùm, bèn mở ra máy hát, cười cười hỏi bà: “Chủ tịch Kim ra ngoài sớm vậy ạ?”
Trịnh Thu Thục gật gật đầu, nói: “Ừm.”
Trịnh Thu Thục thờ ơ, Tống Phong Thời cũng không tiện ở lâu, cậu nhanh chóng ăn sáng xong liền ra ngoài.

Lúc cậu rời đi, mơ hồ nghe thấy Trịnh Thu Thục ở phía sau nói: “Đúng là Tô Đát Kỷ…”
Thiếu chút nữa Tống Phong Thời bị sặc: “Dì cất nhắc con như thế…”

Thật không dám nhận nha.
Nhưng mà Kim Lan Thù thì đúng là bạo quân.
Bạo quân Kim Lan Thù sáng sớm lại không đi làm.

Âu Văn một mình đầy thoải mái.
Sau bữa trưa, Kim Lan Thù mới trở lại văn phòng.
Tống Phong Thời không nhịn được hỏi: “Sao mới sáng sớm cậu đã ra ngoài thế?”
Kim Lan Thù thẳng thắn nói: “Đi gặp Phó Thừa.”
Tống Phong Thời có chút vui mừng vì anh đã thẳng thắn, nhưng lại cảm thấy thẳng thắn cũng không có nghĩa là cậu ấy để tâm cho lắm
Tống Phong Thời lại hỏi: “Hai người nói chuyện gì thế?”
“Còn không phải chuyện kia sao?” Kim Lan Thù nói: “Tôi hy vọng hắn sẽ đưa ‘Vân Tưởng’ vào lịch trình chính thức của Tuần lễ thời trang Paris.”
Tống Phong Thời lại hỏi: “Hắn đồng ý?”
Kim Lan Thù nhún nhún vai: “Xem như là conditional offer đi, có điều kiện để đáp ứng.”
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, nói: “HF đã đầu tư vào một số thương hiệu mới, cũng chưa thấy hắn buông tay.

Tại sao hắn lại ưu ái Vân Tưởng như vậy?”
“Hắn đặc biệt ưu ái Vân Tưởng chỗ nào?” Kim Lan Thù tự phụ cười nói: “Hắn đặc biệt ưu ái tôi!”
Trong lòng Tống Phong Thời tràn ngập con sóng ghen tuông, nhưng bề ngoài lại rất bình tĩnh: “Đúng vậy, chủ tịch Kim cực kỳ quyến rũ!”
Kim Lan Thư không hề cảm nhận được sự ghen tuông của Tống Phong Thời, gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Tống Phong Thời cũng không hiểu tại sao mình lại ghen tuông tới vậy, luôn không ưa nổi Phó Thừa.
Như Kim Lan Thù nói, bọn họ đều nên đối xử đặc biệt khách khí với Phó Thừa, đối tốt với hắn.

Dù sao, Phó Thừa chính là ‘kim chủ ba ba’ của bọn họ.

Công ty còn đang thua lỗ đó, mỗi tháng Phó Thừa đều ném hơn chục triệu như rác để lấp hố mà không chớp mắt.
Đây là loại tình cảm gì!
Tống Phong Thời nghĩ nghĩ, làm sao Phó Thừa có thể có ‘tình cảm cao thượng’ như vậy chứ? Có phải hắn thực sự ‘đặc biệt ưu ái’ Kim Lan Thù không?
Làm sao có thể?
Thế giới này, còn có một người mắt mù giống Tống Phong Thời ư?
Tống Phong Thời liền tính, về điều kiện khách quan thì mình cũng bình thường thôi, còn Phó Thừa thì sao? Phó Thừa chính là ‘món ăn cực phẩm’ của giới Gay, đúng hàng TOP.

Mấy chữ ‘món ăn cực phẩm’ đều không đủ để hình dung ‘món ngon trên trời’ này biết không?
Làm sao Tống Phong Thời mình đây có thể cạnh tranh được?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận