Ruth đã bị cảnh sát dẫn đi ngay trước mắt mọi người.
Tống Phong Thời đứng trong văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy cảnh này xuyên qua lớp cửa kính, lắc lắc đầu: “Cho dù chúng ta không có đủ chứng cứ để kiện cô ấy, thì sau này cô ấy cũng rất khó có thể tiếp tục làm trong ngành này.”
Kim Lan Thù lại nói: “Làm sao có thể không đủ chứng cớ?”
Tống Phong Thời quay đầu nhìn về phía Kim Lan Thù: “Ý của cậu là…?”
Kim Lan Thù thoải mái vắt chéo chân: “Tôi không đánh những trận chiến mà mình không chắc chắn.”
Anh đã để ý Ruth trong bóng tối lâu như vậy, đến bây giờ mới thu lưới, chắc chắn là vì đã có chứng cứ xác thực rồi mới ra tay.
Ruth đã nhận tiền, làm lộ bí mật kinh doanh và gây thiệt hại kinh tế cho công ty – những bằng chứng này Kim Lan Thù đều đã chuẩn bị xong.
Có lẽ là lần đầu tiên Ruth làm việc này cho nên đầy sơ hở, số tiền được nhận bằng tài khoản cá nhân đứng tên thật của cô nàng, và một lượng tiền lớn được chuyển khoản từ các nguồn không xác định là đủ để cô ta phải giải thích.
Thư ký của Chu Dực Dực cũng có chút lo lắng, vội vàng nói với hắn: “Ruth bị bắt…”
“Ồ?” Chu Dực Dực không vội: “Tôi biết rồi.”
So với một người đầy sơ hở như Ruth, Chu Dực Dực lại khá là cẩn thận.
Hắn không tự mình làm việc trao đổi tin tức và tài chính với Ruth, ở giữa có nhiều uẩn khúc, nhiều tầng lớp bao che.
Quá đà thì cứ đẩy một người ra chết thay là được.
Dù Ruth có ‘cháy’ cỡ nào thì cũng không lan được tới chỗ hắn.
Vì vậy, Chu Dực Dực cũng không quá hoang mang khi biết Ruth bị truy tố, chỉ là có chút tiếc nuối vì đã đánh mất một nguồn tin.
Thấy Chu Dực Dực bình tĩnh như vậy, thư ký cũng trấn định hơn rất nhiều: “Nghe nói có thể cô ấy sẽ phải ngồi tù.”
Chu Dực Dực không hề có cảm giác gì với việc này, chỉ nói: “So what? Dù sao kế hoạch, dự án tôi đều có, cũng lợi dụng cô ấy làm đủ chuyện.
Tôi không có tổn thất nào hết.”
Kế hoạch mà bọn họ đánh cắp đã được đưa vào sản xuất và đang đi đúng hướng.
Đã nhận được sự cho phép của phía Văn hóa và Sáng tạo Vị Ương, thiết kế đã hoàn thành và bộ phận tiếp thị cũng đã gấp rút đưa ra kế hoạch, sử dụng chính kế hoạch do Ruth tiết lộ.
‘Thái D1ch Phù Dung Vị Ương Liễu’ – kế thừa phong cách thời Đường thanh lịch, váy màu xanh lá liễu in hoa văn hoa dâm bụt, tôn lên vóc dáng trang nhã.
Sự hợp tác giữa thợ may quốc phong, và ‘Nghê Thường X Vị Ương’ cũng có nhiều mánh lới quảng cáo.
Dưới sự thúc đẩy của bộ phận marketing, nó đã nhanh chóng chiếm vị trí tìm kiếm phổ biến trên các cổng mạng xã hội.
Tuy nhiên, 24 giờ sau khi quảng cáo của loạt trang phục này được phát hành, Trung tâm Văn hóa Cung điện Vị Ương đã đưa ra một tuyên bố.
Tuyên bố này nghiêm khắc nói rằng họ không hề ủy quyền cho nhãn hiệu ‘Nghê Thường’, hơn nữa trung tâm văn hóa cũng chưa tham dự bất kỳ cuộc thiết kế thời trang nào.
Tuyên bố này cũng gây ra hàng ngàn làn sóng trên các cổng thông tin xã hội.
Chu Dực Dực cũng sửng sốt: “Không phải chúng ta đã nhận được ủy quyền rồi sao?”
Những người trong bộ phận quan hệ công chúng đã nhanh chóng đăng tuyên bố ủy quyền của ‘Văn hóa và Sáng tạo Vị Ương’, cho thấy việc họ nhận được ủy quyền hợp pháp.
Nhưng điều này đã sớm kéo theo một vụ kiện khác.
Hóa ra cách đây không lâu, đội văn hóa du lịch của Cung Vị Ương đã tách ra, một đội chạy ra thành lập công ty ‘Văn hóa và Sáng tạo Vị Ương’, còn đội kia là ‘Trung tâm Văn hóa Cung Vị Ương’, bên vừa mới chỉ trích hành vi vi phạm của ‘Nghê Thường’.
Cả hai đội của họ đều có mối quan hệ chặt chẽ với chính quyền địa phương, trong lúc nhất thời không ai phục ai.
Mà Chu Dực Dực là một người ngoài nghề, đã không cẩn thận bước vào và bị cuốn vào cơn bão cạnh tranh bản quyền này.
Điều này cũng không thể trách Chu Dực Dực, tranh chấp này cũng mới phát sinh chưa được bao lâu, hơn nữa ngay từ đầu đã được che đậy rất chặt chẽ.
Nếu không phải Kim Lan Thù có quan hệ với chính quyền quận Ngô, từng tham gia một cuộc họp về du lịch văn hóa, trong bữa cơm tối đã nghe được rất nhiều lời đàm tiếu thì cũng sẽ không biết chuyện này.
Vì vậy, trước khi nhóm IP Vị Ương tan rã, Kim Lan Thù đã biết về điều đó thông qua mối quan hệ của chính mình.
Kết quả là anh đã dùng Ruth làm mồi nhử, để khiến Chu Dực Dực rơi vào bẫy.
Sau lưng Chu Dực Dực là tập đoàn Quỳ Long, vì vậy không dễ để đánh bật hắn ta.
Bởi vì trên cơ bản, những vấn đề mà tiền có thể giải quyết đều không phải là vấn đề với Chu Dực Dực.
Cho nên Kim Lan Thù muốn cho hắn một nan đề mà ngay cả tiền cũng không giải quyết được.
Nhớ lại việc lúc trước Ruth bị bắt, bây giờ chuyện bản quyền của Vị Ương lại đột nhiên bùng phát, cuối cùng Chu Dực Dực cũng tỉnh táo lại: “Mẹ kiếp! Mình bị gài bẫy rồi!”
Hắn tức giận đập bàn.
Nhưng cũng không giúp được gì.
Mặt khác, trong văn phòng chủ tịch của Vân Tưởng, Âu Văn cầm cuốn tạp chí tài chính và kinh tế, đọc thật to: “Một tuần sau khi loạt trang phục ‘Nghê Thường X Vị Ương’ được tung ra oanh liệt, nó đã vội vàng bị loại khỏi kệ hàng do tranh chấp bản quyền, thậm chí rơi vào tranh chấp pháp lý.
Trong số đó, thiệt hại về tài sản hữu hình và giá trị thương hiệu vô hình là khá nặng nề…”
Kim Lan Thù cực kỳ hài lòng gật đầu: “Tiếp tục đọc! Đọc lớn tiếng một chút!”
Âu Văn đã đọc đến miệng khô lưỡi khô, vẻ mặt đau khổ nhìn Tống Phong Thời mà cầu cứu.
Tống Phong Thời cười cười, nói: “Quên đi thôi, đã đọc tới mười lần…”
Kim Lan Thù lại nói: “Bài viết này rất hay, đọc mười lần cũng không chê nhiều, mỗi lần đọc lại có cảm xúc mới…”
Đây là trải nghiệm đầu tiên của Tống Phong Thời về việc có thù tất báo của Kim Lan Thù, nhưng cậu vẫn nói với Âu Văn: “Hẳn là Âu Văn có rất nhiều việc phải làm phải không?”
Âu Văn thở phào nhẹ nhõm: “Đúng, tôi đi ra ngoài làm việc trước.” Nói xong, hắn nhanh chóng chuồn đi.
Tống Phong Thời nhìn Âu Văn đi ra ngoài, liền nói với Kim Lan Thù: “Được rồi, bây giờ người làm cậu tổn thương đã bị trừng phạt, còn người cậu làm tổn thương thì sao?”
Kim Lan Thù giả vờ không hiểu: “Cậu nói cái gì?”
Tống Phong Thời liền nói rõ ra: “Trình Cẩm đó!”
Kim Lan Thù nhìn lịch và nói một cách thờ ơ: “Đúng vậy, hắn đã đi nghỉ đủ lâu rồi! Tại sao vẫn chưa trở về trả phép?”
Tống Phong Thời cười nói: “Không phải cậu bảo hắn cút ư? Hắn liền cút rồi đó.”
Kim Lan Thù hừ lạnh, nói: “Còn biết nghe lời như thế sao?”
Tống Phong Thời nói: “Hắn chính là người biết nghe lời như thế.
Ngay tới người biết điều như vậy mà cũng bị cậu làm tức giận đến bỏ chạy, cậu thật là…”
Nghe Tống Phong Thời nói, Kim Lan Thù cũng vô cớ nổi giận: “Cậu còn giúp người ngoài quở trách tôi đúng không? Vậy cậu muốn tôi làm thế nào? Quỳ xuống xin lỗi sao?”
Tống Phong Thời mỉm cười, nói: “Cũng không cần, nhưng mấy chữ ‘xin lỗi’ thì có thể chứ?”
Kim Lan Thù nói: “Xin lỗi, Kim Lan Thù tôi đây chưa bao giờ nói mấy chữ ‘Xin lỗi’ này!”
Tống Phong Thời nói: “Một câu này cậu đã nói đến hai chữ ‘xin lỗi’ rồi đó.”
Kim Lan Thù thẹn quá hóa giận: “Cậu im miệng!”
Tống Phong Thời thấy anh làm ầm lên, liền gật đầu nói: “Được, tôi ra ngoài.”
Tống Phong Thời vốn cho rằng Kim Lan Thù đã báo thù xong, vừa rồi tâm trạng vui vẻ nên có thể khơi ra chuyện của Trình Cẩm, nhưng không ngờ anh vẫn giữ thể diện và ngoan cố như vậy.
Trình Cẩm rất dễ nói chuyện, nhưng làm tổn thương lòng tự trọng của hắn cũng là một vấn đề.
Tống Phong Thời lắc đầu thở dài, ở văn phòng cũng ngồi không yên, liền một mình ra ngoài mua cà phê.
Gần công ty có một quán cà phê, cậu đi mua cà phê, sau đó đi ra từ cửa hông của quán, đi bộ về công ty qua một con đường nhỏ.
Con đường này hẹp và trống trải.
Khi Tống Phong Thời cầm cà phê đi tới, đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ góc phố, nghe quen quen——
Tống Phong Thời núp ở góc khúc quanh, ló đầu ra liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên có khuôn mặt quen thuộc, đang nói chuyện với Trịnh Thu Thục: “Tôi hỏi cô một lần nữa, có phải là cô muốn con trai chứ không cần tôi đúng không?”
Người đàn ông trung niên này chính là người mà lần trước cậu đã gặp, lúc hắn hẹn hò với Trịnh Thu Thục, là kẻ tên chú Cường.
Trịnh Thu Thục cũng không nhìn thấy Tống Phong Thời, chỉ lầm lũi nói với gã: “Anh có hỏi lại 100 lần tôi đều sẽ đáp như vậy.”
Chú Cường tức giận cười: “Cô đúng là đồ ngu! Con trai cô đối xử với cô như một người mẹ sao? Nó đối xử với tên gian phu của nó còn tốt hơn gấp triệu lần cách đối xử với cô bây giờ!”
“Cô ở đó càng giống một con chó, thấy người tới cửa không chịu rời đi, mới cho cô hai miếng đồ ăn.
Cô còn tưởng rằng mình đang làm Đông cung thái hậu ở đó chắc?
Trịnh Thu Thục bị hắn chọt trúng chỗ đau, tức giận không thôi: “Tôi ở chỗ nó không thể làm thái hậu? Ở chỗ anh lại càng không thể làm hoàng hậu! Không nói những cái khác, ít nhất con trai tôi cũng giàu có.
Anh thì sao? Anh có cái gì?”
Chú Cường vỗ ngực nói: “Tôi có chí khí! Bây giờ tôi đang kinh doanh, thua lỗ cũng là chuyện bình thường! Tôi có đọc báo, chẳng phải con trai của cô cũng làm ăn cũng thua lỗ sao?”
Trịnh Thu Thục cười lạnh: “Vậy anh cũng biết, con trai của tôi cho dù có thua lỗ thì cũng có thể được đăng báo! Anh đúng là tự biết chênh lệch nha!”
Chú Cường không thể chịu mất mặt thêm nữa: “Con mẹ nó, tao nhịn mày lâu rồi đấy!”
Vừa nói chú Cường vừa giơ tay tát Trịnh Thu Thục.
Bà không kịp phòng vệ, má bị đánh đến quay bật đi, chết lặng tại chỗ, thậm chí không có phản ứng gì..