Tống Phong Thời thật sự tức đến bật cười: “Cậu đi ngàn dặm xa xôi đến sân bay, chỉ để nói với tôi rằng tôi là kẻ vô lương tâm và không có liêm sỉ sao?”
“Tôi…” Kim Lan Thù nghẹn lời.
Tống Phong Thời cầm lấy cái gối hình trái tim, lãnh đạm nói: “Máy bay sắp cất cánh, tôi cũng không muốn nói nhảm với cậu nữa.
Tạm biệt!”
Tống Phong Thời nhanh chóng rời đi.
Lần này cũng coi như chia tay trong không vui, còn chia cách rất xa.
Tống Phong Thời bay tới Pháp, chỉ dẫn theo mấy chú mèo nhỏ cùng nhau đi nghiên cứu địa hình, cũng xem như khá bận rộn.
Sau khi đến đó hai ngày, cậu vẫn không gửi một tin nhắn nào cho Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù là người trước tiên đứng ngồi không yên, liền bảo Âu Văn đi tìm Tống Phong Thời.
Âu Văn âm thầm chửi má nó trong lòng, trên miệng lại vẫn mỉm cười, gọi điện thoại cho Tống Phong Thời: “Alo, giám đốc Tống, ngài có khỏe không! Thời tiết ở Paris thế nào?”
Tống Phong Thời cũng đoán được rằng, việc Âu Văn đột ngột gọi điện xuyên quốc gia chắc chắn không phải chỉ để hỏi cậu về thời tiết.
Vì vậy, cậu trực tiếp nói: “Bây giờ tôi chuẩn bị ra ngoài, cũng không có nhiều thời gian rảnh, cậu gọi tới là có gì muốn hỏi sao?”
Hai câu này dịch ra chính là —— ông đây rất bận, có rắm mau thả.
Đương nhiên Âu Văn cũng nghe rõ, lòng thầm nói: Tôi nào muốn thả cái gì?
“Vâng, giám đốc Tống cực khổ rồi.” Âu Văn nói: “Là như vậy, dựa theo quy định khi làm việc ở bên ngoài của công ty, cậu cần phải viết nhật ký công tác và tải lên mạng nội bộ.
Mấy ngày nay cậu rất bận nên có thể đã quên.
Nhưng hôm nay Chủ tịch muốn xem đó!”
“Nhật ký công tác đúng không?” Tống Phong Thời nói: “Tôi sẽ đăng bù.”
Âu Văn lại cười khổ nói: “Còn gì nữa nhỉ, chủ tịch Kim cực kỳ để ý dự án này, cũng rất quan tâm đ ến tiến triển của cậu.
Cho nên hy vọng cậu viết bản sắp xếp công việc, đồng thời căn cứ theo công việc đã sắp xếp mà phát vị trí định vị…”
Lông mày Tống Phong Thời liền nhướn lên: “Đây là ý gì?”
Âu Văn cười làm lành nói: “Đây là ý của chủ tịch Kim.”
“Thật sao? Tôi không hiểu.” Tống Phong Thời nói: “Cậu bảo anh ta nói chuyện với tôi đi.”
Âu Văn đành phải cẩn thận báo lại tin tức này cho Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù cười lạnh: “Cậu ấy còn học được thói sĩ diện? Có tin tôi sẽ chặn chi phí đi lại lần này của cậu ấy luôn không?”
Âu Văn nghĩ thầm: Không tin.
Đúng là Kim Lan Thù sẽ không làm thế, hơn nữa anh còn lo lắng liệu Tống Phong Thời ở bên đó có ăn cơm tử tế, ngủ nghỉ cho tốt không.
Bên Pháp có hơi loạn, anh còn sợ liệu cậu có an toàn hay không, cho nên mới muốn Tống Phong Thời thức thời mà chia sẻ vị trí định vị.
Đương nhiên, yêu cầu như thế trong mắt Tống Phong Thời lại có ý nghĩa khác.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào đây bạo quân?” Tống Phong Thời lạnh lùng nói qua điện thoại.
“Bạo quân?” Kim Lan Thù cười lạnh: “Cuối cùng cậu cũng không gọi tôi là chủ tịch Kim nữa sao?”
“Không bằng để tôi đưa thẳng tài khoản Apple của mình cho cậu đi, để bất cứ lúc nào cậu cũng nhìn thấy vị trí Iphone của tôi!”
“Vậy cậu chờ một chút,” Kim Lan Thù nói: “Để tôi lấy bút với giấy ghi.”
Tống Phong Thời thật sự tức muốn chết.
Kim Lan Thù cũng tức giận: “Vậy là cậu không dự định nói cho tôi có đúng không?”
“Tôi chẳng hiểu như vậy có ý nghĩa gì.” Tống Phong Thời có chút đau đầu: “Tôi cảm thấy như thể cậu căn bản không hề tôn trọng tôi.”
“Tôi không tôn trọng cậu?” Âm thanh của Kim Lan Thù vì tức giận mà cao lên tận quãng tám: “Trên thế giới này, người tôi tôn trọng nhất chính là cậu! Ngay cả với mẹ ruột tôi cũng không tôn trọng như vậy!”
Tim Tống Phong Thời đập loạn nhịp, không nói nên lời.
Từ khi Tống Phong Thời giận dỗi tới nay, đúng là anh đã phát ra rất nhiều tín hiệu cầu hòa.
Chuyện này đối với người có tính cách như Kim Lan Thù, thì có thể nói là tương đối hiếm thấy.
Tống Phong Thời thì nỗ lực lờ đi.
Nghĩ đến đây, cậu lại bất giác im lặng.
“Tôi thừa đủ sự tôn trọng với cậu, Tống Phong Thời,” Kim Lan Thù lại nói: “Có muốn tôi chuẩn bị một điện thờ phụng cho cậu luôn không! Như vậy cậu mới cảm nhận được thành tâm của tôi?”
Vốn dĩ Tống Phong Thời còn có chút động lòng, nghe thấy câu nói này liền tức giận: “Cậu vẫn luôn như vậy! Căn bản không hề biết tôi muốn cái gì!”
Kim Lan Thù cũng tức giận: “Cậu không nói, làm sao tôi biết?”
“Vậy nếu là đối tác thì sao?” Tống Phong Thời bỗng nhiên nói: “Đối tác muốn cái gì, khách hàng muốn cái gì, người mua muốn cái gì, họ cũng chẳng hề mở miệng nói với cậu, chẳng phải cậu vẫn tự biết ư? Ít nhất là cậu đừng có đối xử thiếu khiêm tốn với tôi!”
Nói xong, Tống Phong Thời phẫn nộ cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên cậu thô bạo cắt đứt cuộc gọi với Kim Lan Thù.
Tống Phong Thời cảm giác mình vừa mới sống lại.
Dù chuyện này rất thô lỗ.
Không hề giống một người có tri thức và hiểu lễ nghĩa như Tống Phong Thời.
Cũng không phải một Tống Phong Thời có lý trí.
Bình thường thì cậu cũng biết rất rõ rằng, giao tiếp thô bạo như vậy hoàn toàn không phải là cách giao tiếp hiệu quả.
Trút bỏ cảm xúc một cách mù quáng bằng những lời lẽ khó nghe, sẽ chẳng giúp ích được gì cho vấn đề.
Nhưng mà cậu thực sự mong được sảng khoái như thế một hồi, tùy hứng như vậy một hồi.
Ít nhất cũng giống như một người đang yêu, có quyền được cưng chiều.
Kim Lan Thù tức giận không nhẹ, lúc về nhà trông hệt như con cá nóc.
Trịnh Thu Thục thấy con trai như vậy, liền bất đắc dĩ nói: “Con có muốn trò chuyện với tiểu Tống nhiều hơn không?”
“Là con không nói nhiều với cậu ấy sao? Bây giờ là cậu ấy không chịu nói với con!” Kim Lan Thù tức giận đáp: “Cậu ấy cứ như bị cái gì rơi trúng đầu ý, hoàn toàn biến thành người khác! Trước đây cậu ấy chưa bao giờ biết nổi nóng! Mẹ nói đi, có phải là con đối xử với cậu ấy quá tốt không? Khiến cho cậu ấy cư xử với con thế này?”
Trịnh Thu Thục thở dài, ngồi xuống bên người Kim Lan Thù: “Ban đầu mẹ cũng nghĩ như vậy về cha con…”
“Hả?” Kim Lan Thù kinh ngạc nhướn mày.
Xưa nay anh chưa từng nghe mẹ mình nói tới chuyện bọn họ ly hôn.
Trịnh Thu Thục rũ mắt xuống, ưu thương nói: “Tính cách của mẹ con cũng biết đó.
Cũng thấy mẹ luôn nói chuyện thế nào với cha con, nổi giận ra sao.
Con không thấy trước giờ cha con luôn rất nhường nhịn mẹ hay sao? Mẹ cũng đã quen với việc ông ấy luôn nhượng bộ.”
“Cho nên sau một lần cãi nhau, bỗng nhiên ông ấy lại một bước cũng không nhường, khiến cho mẹ vô cùng giật mình.
Lúc đó mẹ cũng giống con của bây giờ vậy, nói rằng sao bỗng nhiên ông ấy cứ như biến thành người khác?”
Kim Lan Thù trầm mặc nghe Trịnh Thu Thục tự thuật.
Nói đến đây, Trịnh Thu Thục có chút xúc động, nước mắt lưng tròng: “Thì ra không phải, ông ấy không hề thay đổi.
Chỉ là vẫn luôn nhẫn nhịn mà thôi.”
Trịnh Thu Thục hít sâu một hơi: “Không phải ông ấy thay đổi, mà là ông ấy chịu không nổi.”
“Tính khí của mẹ đúng là không thể chịu đựng được.” Kim Lan Thù nói.
Trịnh Thu Thục nguýt anh một cái: “Con cho rằng tính tình của mình thì dễ chịu lắm sao?”
“Con…” Kim Lan Thù cũng có chút tự mình biết mình: “Nhưng mà con… Tài giỏi.”
“Mẹ cũng rất tài giỏi!” Trịnh Thu Thục ngẩng đầu lên, nhưng một lúc sau lại không còn tự tin nữa: “Cho dù bản thân con tốt bao nhiêu, cho dù thằng bé yêu con bao nhiêu, thời gian trôi qua cũng sẽ phai nhạt.
Con người mà, rồi sẽ có lúc cảm thấy mệt.
Con không thể liên tục yêu cầu thằng bé chỉ thấy mỗi con, con cũng không phải một ngọn núi, lẽ nào nhích một bước còn không được?”
“Con còn chưa di chuyển hay sao?” Kim Lan Thù bất mãn nói: “Con đã nhiều lần tìm cậu ấy, là cậu ấy lạnh nhạt với con.”
Trịnh Thu Thục suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy cũng không đúng, mẹ không nghĩ rằng tính khí của tiểu Tống lại xấu như vậy, không đến nỗi con tìm đến mà thằng bé còn không để ý nha?”
“Thực sự con đã tìm cậu ấy, cậu ấy còn dùng lời nói mà chặn họng con.” Nói đến đây, Kim Lan Thù còn có chút oan ức: “Đúng là khiến người ta bực mình mà.”
Trịnh Thu Thục lại nói: “Có phải là vì cách nói chuyện của con hơi khó nghe không?”
“Con…” Kim Lan Thù cũng không biết rốt cuộc mình nói chuyện có tính là ‘khó nghe’ hay không, thế nhưng khẳng định là ‘không êm tai’.
Trịnh Thu Thục cũng hiểu rõ, bà nói: “Con đó, cũng không biết cái miệng này giống ai!”
“Mẹ còn không biết giống ai?” Kim Lan Thù tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Trịnh Thu Thục.
Trịnh Thu Thục ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm nay mẹ đã xem ảnh mà tiểu Tống phát trên vòng bạn bè, nhìn rất đẹp.”
“Cái gì? Cậu ấy up ảnh?” Kim Lan Thù lấy điện thoại ra, lướt trang chủ: “Không có!”
Trịnh Thu Thục càng lúng túng hơn: “Con có biết… phần mềm này có chức năng ‘chặn’ không?”
Kim Lan Thù cảm thấy buồn bực, lập tức gọi điện thoại xuyên đại dương cho Tống Phong Thời để ‘hỏi tội’.
Tống Phong Thời bị mắng vài câu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, một lúc sau mới đáp: “Cậu hiểu nhầm rồi, không phải vì gần đây cãi nhau nên tôi mới chặn cậu.”
“Tôi hiểu nhầm?” Kim Lan Thù ngẩn ra: “Cậu thực sự không làm?”
“Thực sự không phải vì gần đây cãi nhau nên tôi chặn cậu,” Tống Phong Thời nói: “Tôi đã chặn cậu từ mấy tháng trước rồi.”
“Cái gì??!??!” Kim Lan Thù kinh hãi: “Tại sao?”
Tống Phong Thời gãi gãi sau gáy: “Ừm, nói ra thì cũng không tính là chặn, chỉ có thể nói là ‘tách riêng’.”
“Chính là kiểu tách nhóm mà không nhận ra được, đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy trong cái mục đó còn có ai?”
Tống Phong Thời yên lặng hồi lâu mới đáp: “Chỉ có ngài, một mục riêng cực kỳ cao quý.”
“Cao quý cái m* ý!”
Tống Phong Thời thở dài, liền giải thích: “Không phải bức ảnh nào tôi cũng chặn cậu, chỉ chặn ảnh tự chụp thôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì mỗi lần cậu bình luận đều làm tự tôn của người ta đau đớn!” Tống Phong Thời cũng đã nhịn rất lâu, rốt cuộc cũng nhân dịp ‘cãi nhau’ lần này mà nói ra toàn bộ bất mãn: “Cậu nhìn lại mình một chút đi, không phải nói tôi chỉnh sửa quá nhiều, thì nói tôi chụp không chuẩn.
Còn có một tấm tôi đi tới từ góc tối, tất cả mọi người đều nói trông rất nghệ thuật, chỉ có cậu nói ‘thích hợp để dán bùa lên trán’, cậu đang chế nhạo tôi trông như cương thi hả?”
“Cậu mặc quần áo thêu, đứng trong căn phòng tối tăm theo phong cách thời Minh, Thanh!” Kim Lan Thù cãi lại: “Rất khó để không liên tưởng!”
“Còn có một tấm tôi nằm trên ghế sa lông, cùng lắm là tôi bỏ thêm một lớp filter để màu da trắng hơn chút mà thôi, vậy mà cậu liền nói ‘chuyến du lịch ICU một ngày’ là có ý gì?”
“Cái đó thì thật sự là hiểu nhầm.” Kim Lan Thù giải thích: “Chuyện này không liên quan gì đến màu da, là vì bộ đồ ở nhà của MUJI kia trông rất giống quần áo bệnh nhân.”
“Cái m* gì chứ, Kim Lan Thù!” Tống Phong Thời thật sự không thể nhịn được nữa: “Nếu là Phó Thừa mặc đồ MUJI, cậu còn có thể nói hắn đang làm ‘chuyến du lịch ICU một ngày’ sao? Nếu Phó Thừa mặc quần áo thêu, cậu sẽ nói hắn là cương thi sao?”
Kim Lan Thù đau cả đầu: “Tại sao lại là Phó Thừa?”
Phó Thừa cũng rất không dễ dàng!.