[Quy trình hoạt động và sổ tay khẩn cấp dùng khi người yêu tức giận.]
“Đừng đối xử lạnh lùng với đối tượng, nếu không sẽ có vẻ như bạn không chú ý đến đối phương và làm cho tình trạng thêm trầm trọng.
Nhưng hầu hết đàn ông đều không biết cách phá băng, câu mở đầu phổ biến nhất là ‘có phải em đang giận không’.
Khi bên kia nói ‘có’, điều đó có nghĩa là người ấy đang tức giận, dù đối phương nói ‘không’ thì cũng có thể là đang bực tức…”
Kim Lan Thù xem xong, đầu liền đầy dấu chấm hỏi: “Đây là loại sách hướng dẫn rác rưởi gì vậy? Nói toàn chuyện vớ vẩn!”
“Không đâu sếp.” Âu Văn với đôi mắt gấu trúc nói: “Đây thực sự là sự kết tinh từ nhiều năm khổ luyện của tôi!”
Kim Lan Thù ném sổ tay hướng dẫn đi và nói: “Quả thật không thể dựa dẫm vào cậu được!”
“Xin lỗi, sếp.” Âu Văn lập tức áy náy nói, cũng nghĩ thầm: Anh đáng tin như vậy thì tự mình dỗ đi? Đàn ông rác rưởi! Dỗ người yêu cũng phải để tôi dạy? Có muốn bao trọn gói cả chuyện học động phòng luôn không?
Buổi trưa, Kim Lan Thù dẫn Âu Văn ra ngoài, tình cờ lại ăn trưa cùng Phó Thừa.
Vừa nhìn thấy Phó Thừa, anh liền nghĩ đến chuyện Tống Phong Thời còn đang giận dỗi, bất giác thở dài.
Phó Thừa bối rối hỏi: “Là chuyện công việc sao?”
“Không phải.” Kim Lan Thù cười cười, đột nhiên hỏi: “Cậu có biết khi người yêu tức giận thì dỗ thế nào không?”
Phó Thừa ngẩn ra, nói: “Tôi còn chả có đối tượng.”
“Giả dụ thì sao?” Kim Lan Thù nói: “Ở chung với nhau mà người yêu chả chịu nói lời nào, làm sao để phá băng?”
“Ừm.” Phó Thừa suy nghĩ một chút và nói: “Đổi mật khẩu wifi? Vậy là đối phương sẽ tự động đến hỏi.”
Kim Lan Thù không ngừng gật đầu: Không hổ là giám đốc! Quả nhiên rất có đạo lý!
Nhưng mà nghĩ lại thì, anh lại nói: “Vậy nếu người yêu đang ở nơi đất khách quê người thì sao?”
“Cái này học một biết mười,” Phó Thừa nói: “Hẳn là nên đến đó mà khóa wifi luôn.”
Âu Văn ngồi bên cạnh nghĩ thầm: Chả trách Phó Thừa vừa đẹp trai vừa có tiền lại không có người yêu…
Kim Lan Thù lắc đầu, nói: “Không, tôi thấy như vậy không ổn, vì cậu ấy đang ở khách sạn, muốn khóa wifi khách sạn cũng không dễ.”
“Cũng đúng.” Phó Thừa nói: “Vậy là cậu và người yêu cãi nhau?”
“Coi như thế đi.” Kim Lan Thù đáp.
Phó Thừa nói: “Có thể tưởng tượng được.”
Kim Lan Thù nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Có thể tưởng tượng được là thế nào?”
Phó Thừa nói: “Tuy rằng tôi không có đối tượng, nhưng tôi cảm thấy nếu như muốn duy trì quan hệ với người yêu, thì cần phải phản hồi tích cực với người ấy.
Nhưng đương nhiên, đối tượng cũng có thể là một người có lòng tự trọng thấp, cho nên…”
“Ăn nói kiểu gì thế?” Kim Lan Thù không hài lòng: “Phê bình tôi thì thôi, làm sao có thể chê đối tượng của tôi?”
“Sorry.” Phó Thừa xin lỗi: “Là tôi phán đoán thiếu suy nghĩ, là sai lầm của tôi.”
Bầu không khí trong bữa trưa của Âu Văn thực không tốt, nên lập tức bật chế độ tâng bốc: “Oa, anh Phó thật là có tài hùng biện và biết phân tích.”
Phó Thừa liền nói: “Tôi không giỏi giao tiếp xã hội, vì vậy tôi đã học một chút kiến thức liên quan đến tâm lý.”
“Thì ra là như vậy.” Âu Văn ca ngợi dạo: “Đúng là khiến người ta kính nể.”
Kim Lan Thù lại hỏi: “Thế nào mới được xem như ‘phản hồi tích cực’.”
“Những hành vi thân mật hoặc những lời khen ngợi, là một trong số phản hồi tích cực trong một mối quan hệ.” Phó Thừa trả lời.
Kim Lan Thù nghĩ thầm, mình và Tống Phong Thời đã có rất nhiều hành vi thân mật, nhưng những lời khen ngợi thì đúng là hơi ít.
“Vậy thì tôi có thể làm gì khác để bày tỏ thái độ tích cực của mình đối với cậu ấy?” Kim Lan Thù hỏi.
Phó Thừa nói: “Có lẽ là public display of affection đi (việc công khai thể hiện tình cảm).”
Kim Lan Thù dịch nguyên văn: “Thể hiện tình yêu nơi công cộng?”
Âu Văn diễn giải: “Có phải điều đó nghĩa là ‘khoe ân ái’ không?”
Phó Thừa trả lời: “Gần như vậy.”
Kim Lan Thù bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vậy thì công khai ca ngợi có đủ không? Treo biểu ngữ ‘Tống Phong Thời, em thật giỏi’.
Cậu nghĩ sao?”
Sắc mặt Âu Văn không tốt lắm, nói: “Tôi cảm thấy làm như vậy, có khả năng hiệu quả sẽ không tốt.”
Phó Thừa gật đầu: “Tôi đồng ý.”
“Tại sao?” Kim Lan Thù không hiểu: “Vậy chẳng lẽ muốn đổi thành ‘Tống Phong Thời em thật là đẹp’ sao?”
Âu Văn lúng túng nói: “Tôi nghĩ cậu tiểu Tống là người khá nhút nhát.
Nếu anh treo biểu ngữ như thế này, cậu ấy sẽ rất ngại phải không?”
“Cũng đúng,” Kim Lan Thù gật đầu: “Cậu nói rất đúng.”
Phó Thừa lại nói: “Cho nên vị Tống tiên sinh này là người yêu của cậu? Bây giờ cậu ấy lại đang giận dỗi?”
“Đúng thế.” Kim Lan Thù trả lời.
Phó Thừa lại nói: “Thật kỳ lạ, vậy tại sao cậu không treo một biểu ngữ có nội dung ‘Tống Phong Thời, anh sai rồi’.”
“Vậy không được!” Kim Lan Thù kiên quyết phủ quyết: “Tôi không làm gì sai!”
Phó Thừa liền hỏi: “Vậy tại sao cậu ấy lại tức giận?”
“Làm sao tôi biết? Có lẽ là đến kỳ kinh nguyệt đi.”
Phó Thừa ngẩn ra: “Tôi tưởng cậu là người đồng tính?”
Âu Văn ngồi cạnh cầm khăn giấy lau mồ hôi trán, không nói lời nào.
Kim Lan Thù lại nói: “Đàn ông cũng có thể có dì ghé thăm chứ?”
“Có thể sao?” Phó Thừa khá bối rối.
Âu Văn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải thích: “À, một số nghiên cứu khoa học cho thấy đàn ông cũng có kinh nguyệt.
Nhưng nó không giống như phụ nữ…”
“Nhưng mà, tôi cảm thấy điều này không liên quan gì đến Tống Phong Thời.
Tôi nghĩ đó chỉ là sự khó xử bình thường giữa người yêu mà thôi.
Chỉ cần chủ tịch Kim bày tỏ sự quan tâm của mình với đối phương là có thể giải quyết rồi.”
Nghe vậy, Kim Lan Thù có chút kinh ngạc: “Nghe có vẻ cậu hiểu rất rõ ha?”
“Không phải đâu sếp,” Âu Văn lui một bước nói: “Tôi cũng chỉ suy đoán lung tung mà thôi.”
Nhưng Kim Lan Thù lại cảm thấy, lời Âu Văn nói thậm chí còn có mấy phần đạo lý.
Tống Phong Thời đã nói rõ, muốn anh ‘dỗ dành mình’, vậy thì mình cứ dỗ dành là được.
Nhưng mà dỗ thế nào chứ?
Kim Lan Thù nhân tiện nghĩ: Nếu Phó Thừa từng đọc sách và nói phải ca ngợi thật nhiều, vậy mình liền thử xem.
Bên kia, Tống Phong Thời đã hoàn thành cuộc nói chuyện sơ bộ với Bảo tàng Louvre.
Rời khỏi phòng họp, cậu liền lấy điện thoại di động ra và sửng sốt.
Hóa ra, mọi bài đăng trên trang mạng xã hội của cậu đều được Kim Lan Thù khen ngợi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Phong Thời nhét lại điện thoại vào túi.
Một lát sau, cậu sắp xếp lại nội dung của cuộc họp và gửi nó cho Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù lập tức đáp lời: “Rất tốt! Lợi hại! Em thật tuyệt vời!”
Tống Phong Thời cảm thấy khá kỳ lạ, và trả lời: “Nếu không có gì khác, tôi sẽ đi theo họ đến địa điểm.”
“Rất tốt! Tuyệt vời! Em thật tuyệt vời!” Kim Lan Thù gần như trả lời ngay lập tức.
Tống Phong Thời nói: “Đây là thiết lập tự động trả lời mới sao?”
Kim Lan Thù đặc biệt bất mãn, kéo Âu Văn nói: “Cậu xem, tôi khen ngợi em ấy, nhưng em ấy còn coi tôi như người máy?”
Âu Văn liếc mắt nhìn, nói: “Cái này thật sự… Có hơi máy móc.”
“Vậy nên làm thế nào mới không máy móc?” Kim Lan Thù bất mãn hỏi.
Âu Văn nghĩ thầm: Trong phạm vi nghiệp vụ của mình, căn bản không bao gồm việc dạy sếp nói chuyện với người yêu nha? Còn như vậy, thật sự phải trả tôi thêm tiền…
Kim Lan Thù lại không vui nhìn Âu Văn.
Âu Văn thở dài, nói: “Bất kể cậu ấy làm gì, anh đều chỉ nói ‘em thật tuyệt’, lời khen như vậy là không ổn.
Lời khen phải đủ cụ thể.
Ví dụ, nếu anh khen một cô gái mặc đồ rất đẹp, không thể chỉ nói ‘rất dễ nhìn’, mà nên nói ‘màu đỏ này làm da em trông rất trắng’.
Cụ thể là nó phải liên quan đến khung cảnh, như vậy mới cho thấy anh tương đối để ý.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Kim Lan Thù liếc mắt nhìn tin nhắn của Tống Phong Thời.
Cậu viết ‘Có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc lại với sếp’.
Kim Lan Thù liền cụ thể lên: “Em còn biết có vấn đề thì cần liên lạc với ông chủ này, thật giỏi nha!”
Khóe miệng Âu Văn hơi giật giật.
Tống Phong Thời nhanh chóng trả lời: “Cậu đi chết đi, Kim Lan Thù.”
Thiếu chút nữa Kim Lan Thù đã tức giận đến ném điện thoại, liền chỉ vào Âu Văn nói: “Cậu đang đùa tôi đấy à?”
Âu Văn líu lưỡi, mặc dù hắn vô cùng dẻo miệng, lúc này cũng không nói nên lời.
Tại sao một người như Kim Lan Thù có thể tìm được một đối tượng tốt chứ? Mà mình, Âu Văn, một chàng trai trẻ độc thân? Thế giới này, thực sự có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?
—— Âu Văn không khỏi tự tiếc nuối, thương hại.
Mỗi ngày trông Kim Lan Thù đều có vẻ tức giận, và Âu Văn thì không thể bỏ qua điều đó.
Xét cho cùng, tính khí và tâm trạng của Kim Lan Thù là một trong những điều kiện làm việc của Âu Văn.
Kim Lan Thù dễ tính, tâm tình tốt, Âu Văn mới có thể làm việc thuận lợi trôi chảy.
Sếp vui vẻ, ta vui vẻ.
—— Âu Văn nắm quyền, tiếp sức cho chính mình.
“Thật ra, chủ tịch kim à,” Âu Văn dùng giọng điệu thân thiện nói: “Tôi thật sự cảm thấy, chung quy thì phương thức lấy lòng đối phương, dụ dỗ đối phương không thích hợp lắm với anh.
Giống như người bình thường không thể mặc quần áo cao cấp vậy, những thứ bình thường không có giá trị tham khảo đối với anh.”
Kim Lan Thù nghe vậy, gật đầu nói: “Cho nên đây chính là nguyên nhân tôi không có cách nào dỗ dành cậu ấy? Là bởi vì con người tôi quá cao cấp?”
Âu Văn nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt, mỉm cười nói: “Tôi hoàn toàn nghi ngờ đó chính là lý do.”
“Tôi cũng nghĩ có thể là thế.” Kim Lan Thù bị Âu Văn thuyết phục.
Âu Văn liền gật đầu, nói: “Cho nên tôi cảm thấy, chúng ta dùng cách của người bình thường rõ ràng không hề có giá trị tham khảo.
Vì vậy tôi cũng không thể cung cấp bất kỳ ý kiến nào, nếu không, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”
Thật ra, suy cho cùng, ý của Âu Văn là “anh dỗ dành đàn ông cũng không phải việc của tôi, đừng làm phiền tôi nữa”.
Kim Lan Thù mơ hồ cảm thấy Âu Văn đang cố gắng trốn tránh, vì vậy anh nói: “Cho nên cậu liền bảo tôi cao ngạo, chớ làm phiền cậu, có đúng không?”
—— Trời ạ, với EQ của anh ta, vậy mà vẫn có thể hiểu ý mình?
Âu Văn thực sự cảm thấy hắn không nên đánh giá thấp ông chủ của mình.
“Không phải, dĩ nhiên không phải rồi, chủ tịch Kim.” Âu Văn chậm rãi nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy, nếu như Tống Phong Thời thích kiểu đàn ông khéo léo giỏi dỗ dành, có lẽ ngay từ đầu cậu ấy sẽ không chọn ở bên anh.”
“Nhất định là vì cậu ấy nhìn trúng khí chất tương đối đặc biệt trong con người anh, cho nên mới lựa chọn ở bên anh.
Tôi nghĩ rằng khi anh bày tỏ sự quan tâm của mình đối với cậu ấy, anh cũng nên sử dụng cách của riêng mình thay vì dựa vào kinh nghiệm của người khác.”
Trò lừa này của Âu Văn, vậy mà Kim Lan Thù lại nghe lọt.
Đúng đấy, mình chính là mình.
Kim Lan Thù mình đây chính là hoa lan trong thung lũng vắng, sao có thể rơi vào khuôn sáo cũ?
Cái gì mà treo biểu ngữ, nói chuyện ngọt ngào, đây cũng không phải phong cách của mình?
Mình phải làm chính mình mới đúng.
Tác giả có lời muốn nói: Mời các bạn đón xem chương tiếp theo của《Làm chính mình》, chủ tịch sẽ dùng thực lực dỗ dành người yêu như thế nào? )))
Mặc dù ít nữa lại sóng gió tới bay nóc nhà =)))).