“Tựa như ‘Thiên lý giang sơn đồ’, thuốc màu quý hiếm tồn tại hàng nghìn năm được lấy từ khoáng chất hữu cơ, nghiền nát từ đá quý, đồng thời cũng là di sản văn hóa phi vật thể của nước ta…” Trình Cẩm chậm rãi trả lời phỏng vấn trước ống kính của giới truyền thông, với tư cách là giám đốc sáng tạo.
Có lẽ là nó đã được hắn nghĩ sẵn trong đầu ngàn vạn lần, những gì đang nói cũng là điều mà Trình Cẩm yêu thích, cho nên người luôn sống tương đối hướng nội như hắn cũng hiếm khi có thể nói chuyện một cách hùng hồn và trả lời trôi chảy thế này.
Tống Phong Thời và Kim Lan Thù thì ở nhà ăn trà chiều và xem ti vi, vô thức lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Tống Phong Thời nói: “Bây giờ Trình Cẩm ngày càng xuất sắc, đúng là nhờ có sự đề bạt của ông chủ yêu dấu.”
Kim Lan Thù cười nói: “Là em yêu có mắt nhìn người, nhìn ra được châu báu!”
Tống Phong Thời lắc đầu và nói: “Không, anh đã cho cậu ấy cơ hội, anh mới là Bá Nhạc (*) của cậu ấy.”
“Cũng đúng.” Kim Lan Thù liền không chút do dự tiếp nhận lời khen, nói: “Buổi trình diễn thời trang ở Paris lần này rất thành công, các nguyên tố khoáng chất của chúng ta thực sự đã giành được rất nhiều lời khen ngợi.
Doanh số bán hàng không đáng lo ngại.”
Tống Phong Thời nói: “Thiên lý giang sơn đồ có màu chủ đạo là xanh ngọc, cho nên trong bộ sưu tập này sẽ có màu xanh và màu lục, nhưng tại sao còn có cả màu đỏ nữa?”
Câu hỏi của Tống Phong Thời cũng được người dẫn chương trình nhắc đến trên TV.
Trình Cẩm trả lời: “Bởi vì Trung Quốc có màu đỏ! Đây là cơ hội để chúng tôi thể hiện đặc điểm Trung Quốc của thương hiệu tới với thế giới tại Tuần lễ thời trang Paris, vì vậy chúng tôi không muốn từ bỏ màu đỏ mang tính biểu tượng.”
“Hơn nữa, màu đỏ chu sa còn là một màu rất nổi tiếng và đặc trưng trong các chất màu khoáng sản.”
Và câu trả lời của Kim Lan Thù là: “Những món đồ màu đỏ rất dễ bán.”
Đây là sự thật, những chiếc túi nữ có ‘màu đỏ’ đã thực sự cháy hàng.
Dù sao, cũng không có nhiều người có thể mua quần áo cao cấp.
Nhưng túi xách là phụ kiện bán chạy nhất mà nhiều phụ nữ thích mua.
Ban đầu, Trình Cẩm đã dành nhiều công sức nhất cho quần áo, nhưng hắn chưa bao giờ ngờ rằng những thứ bán chạy nhất lại là những chiếc túi xách được thiết kế phù hợp.
Lần này, để làm nổi bật chủ đề, hắn đã từ bỏ việc sử dụng các yếu tố thêu cung đình yêu thích của mình.
Chiếc túi xách mang kiểu dáng cơ bản nhất, toàn thân đồng một màu, chỉ có bốn lựa chọn ‘màu xanh’, ‘xanh lục’, ‘màu trắng’ và ‘màu đỏ’.
Nó trông khá đơn giản, không có thiết kế dư thừa, nhưng màu sắc của sắc tố khoáng sản đã đủ để mang tính biểu tượng, và độ sáng của đá quý rất độc đáo, trang nhã và quý phái.
“Những khoáng thạch này có thể được đánh bóng để làm đá quý.
Nhưng chúng tôi quyết định nghiền chúng thành bột màu…” Trình Cẩm tiếp tục giới thiệu trên TV.
Tuy nhiên, Kim Lan Thù đã nghe phát chán, nhấc điện thoại di động lên và nói: “Anh đã hẹn Phó Thừa đi ăn tối, bây giờ đã đến lúc ra ngoài.”
Nghe thấy hai chữ ‘Phó Thừa’, sự đối địch trong lòng Tống Phong Thời đã tan đi không ít, nhưng vẫn có chút lưu ý: “Âu Văn lái xe đưa anh đi à?”
“Không, anh tự đi là được rồi.” Kim Lan Thù nói.
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, cắn răng một cái để lấy dũng khí, nói: “Bằng không để em đi cùng đi, giúp anh mở xe hay rót nước thôi cũng được.”
Trời mới biết lời nói này đã tốn biết bao dũng khí của cậu.
Cậu luôn lo lắng về ‘những cuộc gặp bí mật thường xuyên’ giữa Kim Lan Thù và Phó Thừa, nhưng xưa nay cậu chỉ dám lén lút theo dõi.
Nhưng đó là vì cậu sợ bị từ chối.
Có lẽ là bởi vì gần đây Kim Lan Thù đối xử rất tốt với cậu, điều này khiến Tống Phong Thời có thêm một chút tin tưởng, cho nên mới hỏi vấn đề này.
Nhưng mà, trong lòng cậu vẫn hoang mang, hoảng loạn, cũng đã chuẩn bị việc bị từ chối.
Kim Lan Thù thì lại không nghĩ nhiều, nói rằng: “Được đó, nhưng đây không phải là trường hợp chính thức, không tính tiền làm thêm giờ của em đâu.”
Tống Phong Thời thực sự dở khóc dở cười.
Cậu lái xe đưa Kim Lan Thù đến nhà hàng.
Nhà hàng đã chuẩn bị lô ghế riêng từ lâu, khi họ đến thì Phó Thừa đã ngồi sẵn.
Tống Phong Thời liền chào hỏi xã giao: “Không để ngài đợi lâu chứ?”
Phó Thừa đưa tay lên nhìn đồng hồ một cái, nói: “Có lâu.”
Tống Phong Thời sửng sốt một hồi, nói: “Ừm, thực xin lỗi…”
Kim Lan Thù nói: “Đó là vì cậu đến sớm mới đúng chứ?”
Tống Phong Thời sững sờ, thầm nghĩ: Đối thoại bình thường không phải nên là Kim Lan Thù nói ‘Không để ngài đợi lâu chứ,’ sau đó Phó Thừa nói ‘tôi vừa mới đến’ sao?
Kim Lan Thù lại nói: “Cậu không tự tìm việc mà làm đi hả?”
Phó Thừa đóng máy tính xách tay và nói: “Tôi đang xem báo cáo.”
Tống Phong Thời cảm thấy, cách nói chuyện này đúng là khiến người ta lúng túng.
Ánh mắt cậu lướt trên người Phó Thừa một vòng, rồi như thể tìm được cái gì tốt mà vui vẻ nói: “Trâm cài áo khổng tước màu xanh mà ngài đang đeo, có phải là sản phẩm trong bộ sưu tập mới của chúng tôi không?”
“Ừ.” Phó Thừa đáp.
Tống Phong Thời nói: “Rất hân hạnh vì được giám đốc Phó đón nhận.”
“Là người của ban quan hệ xã hội đưa cho tôi.” Phó Thừa nói: “Không mất tiền nên tôi mới dùng.”
Tống Phong Thời nghẹn lời mất một lúc mới giữ được nụ cười mà nói tiếp: “Giám đốc Phó giàu như vậy mà sống khá cần kiệm, đúng là khiến người ta bội phục.”
Phó Thừa cũng ngẩn người, nói: “Thật ra vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
Tống Phong Thời nghĩ thầm: Lúc đùa giỡn thì anh không cần phải làm biểu cảm kiêu ngạo và nghiêm túc như vậy đâu biết không?
Nhưng mà, nếu chính Phó Thừa đã nói là mình đang đùa, Tống Phong Thời đành phải cứng ngắc nói: “Ha ha ha.”
Hiển nhiên hai người Kim Lan Thù và Phó Thừa đều không phát hiện bầu không khí khá lúng túng, còn bắt đầu thảo luận gọi đồ ăn.
“Ăn rau hẹ đi,” Kim Lan Thù nói: “Đang vào mùa.”
Phó Thừa nói: “Cậu không sợ hôi miệng à?”
Kim Lan Thù nói: “Nhưng mà tráng dương đó!”
Phó Thừa nói: “‘Dương’ của cậu sao rồi?”
Nghe bọn họ nói chuyện, Tống Phong Thời xấu hổ tới mức muốn chui xuống gầm bàn, nhưng không ngờ hai tên kia vẫn vô tri vô giác, tiếp tục trò chuyện.
Khi chọn xong món ăn, họ lại hỏi xem Tống Phong Thời muốn ăn gì.
Mà một ‘tiểu binh tiểu tốt’ như cậu, đương nhiên không dám cho ý kiến, chỉ nói: “Món mọi người chọn đều rất ngon, tôi cảm thấy như vậy là được rồi.”
Phó Thừa liền gọi đồ.
Trong lúc ăn, hắn còn nói: “Tình hình hiện tại của thương hiệu các cậu tương đối tốt, đã là thương hiệu số 1 trong số các thương hiệu cùng loại, tôi thật sự không ngờ các cậu lại tiến bộ nhanh như vậy.”
Kim Lan Thù cười nói: “Đương nhiên, điều này cũng không khỏi nhờ có trí thông minh của tôi.”
Phó Thừa nói: “Cậu nói phải.”
Kim Lan Thù cũng không xấu hổ, tiếp tục nói: “Đúng rồi, hiện giờ ‘Vân Tưởng’ đã được tung ra toàn quốc, tôi nghĩ có thể cân nhắc mở một cửa hàng ở nước ngoài.
Cậu thấy thế nào?”
Bỗng nhiên nghe thấy Kim Lan Thù nhắc đến đề nghị này, Tống Phong Thời cũng hết hồn.
Xưa nay cậu chưa từng nghe anh nhắc tới.
Nhưng ý định này cũng rất bình thường, ví dụ như ‘Thượng Uyển Xuân’, một thương hiệu làm ăn thua lỗ mà đã mở cửa hàng tại Paris.
Hiện giờ ‘Vân Tưởng’ đang đứng đầu, cũng nên cân nhắc rồi.
Phó Thừa gật đầu, nói: “Tôi cảm thấy suy nghĩ của cậu rất chính xác.
Kỳ thực, tôi cũng muốn đề cập vấn đề này với cậu.”
“Thật sao?” Trên mặt Kim Lan Thù không giấu được vẻ kinh ngạc: “Cậu cũng đồng ý?”
“Đây là công ty của cậu, cần có sự đồng ý của tôi hay sao?” Phó Thừa hỏi ngược lại.
Kim Lan Thù ‘hừ’ một tiếng, nói: “Cậu giả ngốc hả? Mở cửa hàng ở nước ngoài nhất định phải tốn rất nhiều tiền, tôi không nên hỏi cậu sao?”
Trong mắt Kim Lan Thù, Phó Thừa chính là một thùng gạo.
Phó Thừa lại lắc đầu một cái, nói: “Các cậu không phải công ty con của chúng tôi, tôi đã cho cậu quá nhiều giúp đỡ rồi.
Chuyện này là không thể.”
“Chuyện này sao có thể xem như ‘giúp đỡ’? Đây là ‘đầu tư’.”
“Đầu tư là phải sinh lời,” Phó Thừa nói: “Vậy lời đâu?”
Kim Lan Thù sửng sốt một chút, nói: “Đầu tư là chuyện dài hạn…”
“Tôi cũng tin tưởng tiềm năng thương hiệu của cậu, nhưng trên đầu tôi cũng có ban giám đốc.” Phó Thừa nhàn nhạt nói: “Tiền không phải của tôi.”
Kim Lan Thù nghĩ thầm: Chủ tịch không phải chính là cha cậu sao? CFO (Giám đốc tài chính) hay giám đốc cái gì, không phải tất cả đều họ Phó à?
Phó Thừa nhìn sắc mặt Kim Lan Thù, nói: “Nhưng, tôi có một đề nghị khác.”
“Ồ?” Kim Lan Thù cảm thấy hứng thú, nhướn mày: “Đề nghị gì?”
Phó Thừa nói: “Công ty của cậu có thể niêm yết ra thị trường, lo gì không có tiền?”
“Niêm yết?” Kim Lan Thù giật mình.
Đương nhiên, không phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện niêm yết công khai, những công ty mới thành lập đều muốn niêm yết càng sớm càng tốt.
Nếu như Tống Phong Thời đã bị bất ngờ trước đề xuất mở cửa hàng ở nước ngoài, thì đề xuất chào bán cổ phần lại khiến cậu suýt thì té ghế.
Tống Phong Thời vô thức xen vào: “Không phải niêm yết cũng sẽ tốn nhiều tiền sao?”
“Ở một mức độ nào đó, nó thực sự không nhiều.” Kim Lan Thù nói: “Nếu chỉ nói về chi phí niêm yết thông thường, thì thực sự không tốn nhiều tiền.
Nhưng … chi phí vô hình lại rất khó tính toán.”
Phó Thừa nói: “Chúng ta có thể thương lượng.
Nếu chúng ta có thể kiếm được cổ phần thích hợp, vậy thì công ty chúng tôi có thể giúp cậu niêm yết cổ phiếu.”
Tống Phong Thời lại nói: “Nếu anh giúp chúng tôi ra mắt công chúng, chẳng phải sẽ tốn kém hơn so với việc mở một cửa hàng cho chúng tôi sao?”
“Hiện tại mỗi tháng tôi đều đầu tư vào chỗ các cậu nhiều như vậy, tổng số tiền cũng không nhỏ.
Quan trọng nhất là không ai biết khi nào thì lấy lại được tiền.
Nhưng khi niêm yết, thì tuy phải bỏ ra một khoản tiền lớn, nhưng khả năng thu hồi tiền lãi sẽ khả quan hơn nhiều.” Phó Thừa nói: “Nếu như chuyện này thành, tôi cũng dễ bàn giao với ban giám đốc.”
Kim Lan Thù lại nói: “Nhưng mà, nếu như niêm yết thị trường trước rồi mới lại mở cửa hàng, thì thực sự là không biết đến sang năm liệu đã mở được hay chưa.”
“Tôi hiểu, thời gian chính là tiền bạc.” Ngày thường Phó Thừa nói chuyện cứ như trẻ con miệng còn hôi sữa, nhưng nói đến chuyện làm ăn thì lại mạch lạc rõ ràng: “Cho nên, tôi sẽ giúp cậu tìm một chỗ dựa.”
“Niêm yết cửa sau?” Kim Lan Thù hỏi.
“Đúng vậy.” Phó Thừa gật đầu: “Nếu như cậu có hứng thú, chúng ta có thể đến công ty tôi để thương lượng chi tiết.”
Đúng là Kim Lan Thù rất quan tâm.
Khi các giám đốc điều hành biết công ty có thể lên niêm yết đã khá phấn khích.
Tống Phong Thời cũng rất vui mừng, nhưng đồng thời cậu lại nghĩ đến một chuyện khác.
Sinh nhật của Kim Lan Thù.
Trịnh Thu Thục cũng đích thân nhắc nhở Tống Phong Thời: “Lan Thù sinh ra vào mùa xuân.
Dì còn nhớ ngày đó đang cùng chồng trước ngắm hoa lan, đột nhiên cảm thấy thai nhi chuyển động… Sau khi sinh thì về nhà, chồng cũ của dì còn cố ý mua một lọ hoa lan, đặt ở đầu giường, vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm rất đặc biệt.
Dì chỉ mong con trai mình có được khí chất đặc biệt như vậy là tốt rồi.”
“Có câu thơ nói, ‘Đình Lan tại gia, thơm ngát khác biệt’.
Vì vậy dì đã gọi thằng bé là Lan Thù.”
Nghe xong Tống Phong Thời cảm thấy rất lãng mạn: “Xem ra Lan Thù là một cái tên rất ý nghĩa.”
“Đương nhiên.” Trịnh Thu Thục gật đầu: “Không ngờ khi trưởng thành nó lại biến thành kẻ khiến người ta tức chết thế này.”
Lời này Tống Phong Thời cũng rất khó tiếp nhận.
Những ngày gần đây, vì chuyện niêm yết trên thị trường mà Kim Lan Thù tương đối mệt mỏi, bận rộn đến chân không chạm đất.
Tống Phong Thời hoài nghi anh đã quên mất chính sinh nhật của mình.
Cậu liền cố ý không nhắc đến, chỉ bận rộn làm việc với nhau.
Tuy nhiên, vài ngày trước, cậu đã hẹn Kim Lan Thù: “Tối thứ Sáu chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa nhé?”
Kim Lan Thù không hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Tống Phong Thời lắc đầu một cái, cười nói: “Không có chuyện gì thì không thể ra ngoài ăn cơm ư? Em thấy gần đây anh bận rộn như vậy, không bằng thả lỏng một chút.”
“Vậy cũng được.” Kim Lan Thù nói: “Đi đâu ăn đây?”
Tống Phong Thời nói: “Em đã đặt chỗ tại Oval Table, là nơi có vị trí ngắm cảnh tốt nhất.”
“Thật ư? Nhà hàng Oval Table đó hẳn là rất khó đặt chỗ nhỉ?” Kim Lan Thù hơi kinh ngạc: “Em thực sự nghiêm túc quá đó.”
Tống Phong Thời nói: “Đã lâu chúng ta không hẹn hò, em muốn làm long trọng một chút, lần này để em mời anh.”
Kim Lan Thù nói: “Em mời? Vậy thì đừng đến nơi đắt đỏ như vậy chứ tiểu quỷ nghèo.”
Tống Phong Thời cố nén kích động muốn trợn mắt, tiếp tục cười nói: “Không có, tuy rằng hiện tại em không giàu, nhưng cũng không nghèo.”
“Anh biết, nhưng em có thể nhận tiền lương rồi tiết kiệm hoặc để quản lý tài sản gì đó.
Đem ra tiêu lung tung làm cái gì?” Kim Lan Thù càu nhàu.
Tống Phong Thời phê bình: “Bây giờ anh nói chuyện cứ như một ông già ý, thực sự không gợi cảm chút nào.”
Nghe thấy những lời này Kim Lan Thù cũng có chút tức giận: “Ông già? Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em!”
Tống Phong Thời càng dùng sức mà gật đầu, nói: “Một khi đã nói ‘muốn tốt cho em’ thì lại càng giống trưởng bối.”
Kim Lan Thù bị chọc tức, liền nói: “Anh không đi! Tự em đi ăn đi!”
Tống Phong Thời thản nhiên mỉm cười: “Dù sao em đã đặt bàn rồi, anh muốn tới hay không thì tùy.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Tống Phong Thời nói là ‘anh muốn tới hay không thì tùy’, nhưng giọng điệu thì đầy chắc chắn.
Ngoài miệng Kim Lan Thù nói không đi, nhưng vẫn âm thầm ghi nó vào ứng dụng lịch và đánh dấu là ‘sự kiện quan trọng’.
Tác giả có lời muốn nói: Niêm yết thị trường là ước mơ của rất nhiều doanh nhân! Vì vậy, nó sẽ là một kết thúc có hậu! Cho nên, ngày mà Kim Lan Thù đưa công ty ra thị trường chính là ngày câu chuyện này kết thúc!
Bá Nhạc: Tên của một bậc thầy thời xưa, người có khả năng nhận biết ngựa tốt.
Hai anh khen ngợi đối phương hết nước hết cái ).