Tổng Tài Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê


Vào tới phòng, Oa Oa đã thay một bộ váy màu trắng thoải mái, ngồi xếp bằng trên sofa ăn canh gà Mộc Hàn Mặc sai người mang tới.
Mộc Hàn Mặc ôm laptop ngồi cạnh Oa Oa, đôi mắt sắc bén không hề chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay thon dài thuần thục gõ phím…
“Mặc, em ăn xong rồi.” Oa Oa quay đầu, hai tròng mắt vô thần hướng về phía Mộc Hàn Mặc vẫn đang bận rộn, tiếng nói mềm mại dịu dàng truyền đến tai anh.
Mộc Hàn Mặc ấn enter một cái rồi đóng máy tính lại, đặt lên chiếc bàn gỗ màu trắng cạnh đầu giường. Tiện tay lấy chiếc chén sứ từ tay Oa Oa, đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Oa Oa hai mà hồng hồng, nghe tiếng bước chân trầm ổn đều đều của Mộc Hàn Mặc, cái miệng nhỏ nhắn như thấy nhàm chán mà chu chu ra. Hiện giờ cô rảnh rang đến mốc cả người, khác hẳn với ngày trước lúc nào cũng mệt đến choáng váng. Từ khi bước vào Mộc gia, ngày nào cô cũng được bồi bổ đủ thứ thức ăn thuốc uống.
Oa Oa cật lực suy nghĩ một hồi, đến lúc Mộc Hàn Mặc vào cũng không nhận ra.
Anh vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, nuông chiều hỏi, “Suy nghĩ gì đó?” Oa Oa nghe thấy tiếng nói của anh, lẩm bẩm nói, “Em chán quá đi.”
“Chán… Chúng ta cũng không phải không có chuyện để làm.” Mộc Hàn Mặc âm trầm nhìn cô, trên mặt hiện ra nụ cười gian xảo, quàng tay ôm lấy thân thể, bế cô về phía giường.
Oa Oa rất tự nhiên vòng tay qua cổ anh, tựa đầu lên vai anh, ngây thơ hỏi, “Chuyện để làm là chuyện gì cơ?” Mộc Hàn Mặc như muốn trêu cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười làm say lòng người, tiếng nói nghe vô cùng vui vẻ, “Chờ chút nữa sẽ biết, nhất định không nhàm chán.”
Nghe Mộc Hàn Mặc úp úp mở mở, Oa Oa không khỏi bĩu bĩu môi. Lúc này, Mộc Hàn Mặc đem Oa Oa đặt lên giường, cả thân mình của Oa Oa lọt thỏm giữa chăn gối.
Cánh tay mảnh khảnh của Oa Oa vẫn đặt trên cổ anh, Mộc Hàn mặc nằm trên thân thể mềm mại của Oa Oa, hai người trên giường dây dưa, quần áo cũng lộn xộn cả.
Mộc Hàn Mặc dịu dàng đối diện với hai tròng mắt vô thần của Oa Oa, trái tim tê rần dâng lên tràn đầy yêu thương, đôi môi hoàn mỹ hôn lên mí mắt cô, lần xuống chóp mũi, hai má. Oa Oa lẳng lặng nhận sự cưng chiều của anh.
Đôi mắt vốn lạnh lùng nơi thương trường giờ nhìn đến đôi môi đỏ mọng của cô, tất thảy liền thay đổi, trở thành ánh mắt khao khát mãnh liệt.
Tim Oa Oa kịch liệt đập “bình bịch”, hai bàn tay trắng nõn nắm chặt chăn bên dưới.
Mộc Hàn Mặc không phải không nhìn ra tâm trang bất an của cô, nhưng vẫn muốn dùng cách khác để tiệu triêu nó. Đặt môi mình lên đôi môi khêu gợi của cô, trong nháy mắt toàn thân như bị điện giật, phía dưới cương cứng, thân thể khô nóng vô cùng, suýt nữa mất đi lý trí.
Hai làn môi gắt gao dán chặt vào nhau như có nam châm.
Mộc Hàn Mặc càng hôn càng sâu, đầu lưỡi vươn ra tách hai cánh môi, thuận lợi tiến vào trong, cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô quấn quýt…
Cánh tay nhỏ bé trắng nõn non mịn của Oa Oa xoa xoa lưng anh, ngay lập tức bao nhiêu lý trí sót lại của Mộc Hàn Mặc đều bay biến không còn một chút.
Ý niệm duy nhất trong đầu anh là được giữ lấy cô, mong chờ hai mươi lăm nằm, tìm kiếm hai mươi lăm năm, vì cô giữ thân hai mươi lăm năm… là để cho khoảnh khắc này.
Một hồi khiêu khích cuồng liệt bắt đầu, bàn tay to xé rách chiếc áo mỏng manh trên người cô, Mộc Hàn Mặc bá đạo chiếm cứ đôi môi anh đào kia như muốn lấy mất không khí trong miệng cô. Cảm giác được mũi cô không thể nào hô hấp được, liền truyền dưỡng khí của mình cho cô.
Vừa hôn, anh vừa đem quần áo cởi hết.
Cả giường trắng toát lưu lại mùi hương từ cơ thể cô, Mộc Hàn Mặc chậm rãi vươn bàn tay vuốt ve khắp thân thể cô, qua từng đường cong mềm mại để lại hơi nóng không dứt.
Trong gian phòng ấm áp, hai thân thể quyện vào nhau trên giường, triền miên như muốn rời khỏi tất thảy chuyện thế gian…
Hôm sau, Mộc Hàn Mặc tỉnh dậy từ rất sớm, đi vào phòng làm việc. Trong phòng bày trí cực kỳ đơn giản, một chiếc bàn công tác màu trắng đặt bên trái cửa sổ. Bên trái là bàn vi tính, đặt bên trên là một chiếc Lenovo màu đen, còn có một chiếc ghế dựa lớn. Bên phải là tủ giấy tờ, giá sách chất đầy tài liệu.
Mộc Hàn Mặc trầm tĩnh ngồi lên chiếc ghế da, mở máy tính vào internet. Trên web, tin về hôn lễ của anh và Oa Oa không cần khoe cũng tràn ngập. Anh nhấn vào một trang.
Trên trang web là rất nhiều bài viết chửi bới Oa Oa, ngay lập tức đôi mắt sắc bén của anh hiện lên cái nhìn lãnh liệt. Liên tục vài trang đều là những bài mắng mỏ Oa Oa, thậm chí còn có người ầm ĩ nhục mạ cô, không thể tha thứ được.
Mộc Hàn Mặc nhìn chằm chằm vào những trang web trên máy tính, âm thầm tính toán một hồi. Bàn tay đặt trên bàn làm việc, bốn ngón thay phiên gõ kịch kịch lên mặt bàn. Chuyện này không cần nghĩ tới cũng biết ai làm.
Trong từng bài viết ghi, Đồng Oa Oa cướp người yêu của Đồng Vụ Vân chị mình, hơn nữa giấu diếm cả nhà kết hôn với người đàn ông kia, mà người đàn ông được nói đến chính là anh. Kẻ có thể bịa chuyện như vậy chỉ có thể là Đồng Vụ Vân. Anh vốn định đợi sau khi tập đoàn Phong Vân ổn định rồi sẽ mua lại, để bọn chúng bay tận trên mây rồi rớt thảm xuống đất. Nhưng nếu bọn chúng đã không kiên nhẫn như vậy, đừng trách anh tâm địa độc ác.
Cầm di động điện cho trợ lý, “Trên mạng có nhiều bài viết chửi bới Oa Oa, mau điều tra là do tạp chí hay tòa soạn nào, cả người nhục mạ Oa Oa nữa.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Đối phương trả lời rồi cúp máy.
Mộc Hàn Mặc phiền muộn tắt máy tính, rời khỏi phòng làm việc.
Trên hành lang, Mộc Hàn Mặc dùng di động điện cho Phụng Thiên Dự, hai tiếng “bíp” dài vang lên, Phụng Thiên Dự bắt máy, “Alô…”
“Từ hôm nay trở đi bắt tay vào việc thu mua tập đoàn Phong Vân.” Nói xong không chờ Phụng Thieen Dự đáp lời, cúp máy cái một. Mộc Hàn Mặc chớp chớp mắt, giờ trông anh như dã thú muốn ăn thịt người, cất điện thoại vào túi rồi trở lại phòng ngủ.
Thân hình thon dài cao ngất chậm rãi đứng bên cạnh giường. Ánh sáng mỏng manh đã chiếu vào từ cửa sổ càng làm anh trông đẹp đẽ.
Nhìn gương mặt ngọt ngào vẫn còn đang ngủ của cô, bao nhiêu tâm trạng tồi tệ ban nãy bay biến mất, thay vào đó là cảm giác thư thái thoải mái. Khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười vui sướng, cả trái tim cũng hạnh phúc đập từng hồi.
Cẩn thận lên giường, hôn nhẹ lên đôi môi hồng tươi của cô, liếc xuống thấy cái cổ vốn trắng nõn non mềm giờ hiện lên một mảng xanh tím, không khỏi cảm thấy ảo não…
Đều tại anh hôm qua quá kịch liệt, đến tận khuya cũng không buông tha cô. Nhưng không để cục cưng của mình bụng đói, anh vươn tay vỗ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Oa Oa, rời giường đi, ăn sáng được rồi.” Tiếng gọi đầy nuông chiều khiến Oa Oa mơ màng tỉnh lại, hai mắt chậm rãi mở ra.
“Oa Oa, dậy đi. Anh mang em đi tắm trước rồi xuống ăn sáng.” Mộc Hàn Mặc hôn hôn trán, bế bổng cô lên tiến đến phòng tắm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui