Đang nghe điện thoại, đôi mắt đen láy của Giang Quân Việt lại liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Cảnh Y.
Khuôn mặt cô vô cùng trong sáng, nếu không phải do anh biết rõ thì làm sao có thể nghĩ rằng cô lại là cô gái xấu xa đã đổ thuốc xổ đó chứ.
Tuy nhiên anh vẫn tin tưởng cấp dưới của mình.
Ngón tay khẽ chạm nhẹ lên đôi môi trên khuôn mặt nhỏ bé kia, dường như có thể cảm nhận được sự mềm mại trên đôi môi của cô.
Đêm hôm đó, anh đã hôn cô, môi cô… Ừm… Hình như không hề khiến người khác chán ghét: “Mẹ, con chưa tra ra, khi nào tìm được con sẽ báo với mẹ sau.”
“Quân Việt, cấp dưới của con vô dụng đến thế sao? Có mỗi một người phụ nữ thôi mà tìm mãi vẫn không ra.” Hạ Chi Linh hơi khó chịu, từ khi nào con trai bà lại ngốc thế chứ, bà vô cùng tức giận.
Hạ Chi Linh bà lại bị thua thiệt lớn thế sao, nếu mọi người mà biết thì cái danh bà Giang cũng không cần phải lăn lộn ở thành phố T này nữa rồi.
“Được rồi mẹ, để tự con tra chả nhẽ lại không tìm được sao? Mẹ bớt giận đi, chiều đi spa, buổi tối thì gọi mấy bà bạn bài của mẹ đến, con cũng về sớm chơi mạt chược với mẹ, được không?”
“Được được, Quân Việt con mà nói không giữ lời, ngày mai mẹ bắt con đi xem mắt đó.” Đây là đứa con cục cưng của Hạ Chi Linh, bà biết thừa anh sợ nhất là đi xem mắt.
Mà bà lại rất thích khoe khoang con trai trước mặt mấy chị em tốt của mình, con trai bà không chỉ có dáng dấp phong độ, lại có bản lĩnh lớn, đặc biệt là có thể thỏa mãn sự hư vinh của bà.
Hiện giờ Giang Quân Việt mới tắt điện thoại, ánh mắt lại tiếp tục liếc nhìn tư liệu của Lam Cảnh Y, nhớ tới mùi hương khi anh ôm cô cùng đung đưa theo điệu nhạc trên sàn nhảy, đó là một hương thơm rất tự nhiên của phụ nữ, tuyệt đối không phải là mấy loại nước hoa công nghiệp hiện nay.
Cùng lúc này, Lam Cảnh Y vừa tắm xong, cô đang tắm cho Bé Ngoan bỗng nhiên hắt xì: “Thật là, ban ngày ban mặt, không biết ai nói xấu sau lưng mình nữa.” Hồi còn bé, mỗi khi cô hắt xì, mẹ đều bảo có người nói xấu sau lưng cô, cho nên hiện giờ, Lam Cảnh Y vô thức nói theo như vậy.
Bé Ngoan nghe cô nói chuyện, tưởng cô đang nói với nó, ngay lập tức nhảy cẫng lên khuấy nước, khiến nước bắn tung tóe lên mặt Lam Cảnh Y.
“Đồ thối tha, nếu em mà không ngoan ngoãn là chị cho ra ngoài cửa, chị cũng không cần em đâu.” Lam Cảnh Y nghiến răng nghiến lợi nói, cô đang bận đây, nếu buổi tối đến quán bar kia, không biết có gặp lại tên đàn ông thối đó không.
Không thì phải đến địa điểm thác, mua hết vũ khí bí mật trên mạng rồi thì ngày mai mới tới đó được, cứ cho là phải hành động thì ngày mai mới làm được, nhưng liệu ngày mai có gặp được tên đàn ông thối kia nữa không.
Sau khi lau khô lông cho Bé Ngoan, Lam Cảnh Y cầm điện thoại, ôm Bé Ngoan ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện với luật sư.
Bên phóng viên sẽ do anh ta sắp xếp, đến lúc đó cô mới phải trả tiền.
Nghĩ tới tiền cô bèn sực nhớ ra ví tiền đã mất của mình, cô phải đi tìm mới được, cô chắc chắn nó bị mất trong quán bar kia..