Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng


Mặc dù trời mưa rất nhỏ, nhưng không khí lại vô cùng lạnh giá.

Lam Cảnh Y nấu một nồi mì trứng gà, hơi nóng bốc lên thơm ngào ngạt, Bé Ngoan nép mình nằm dưới chân ngửa đầu nhìn cô, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Bỏ bát mì xuống, cô vội chạy vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai cái dăm bông nhét vào lò nướng, chờ khi nào cô ăn xong mì thì dăm bông cũng đã nướng chín, càng thơm ngon.

Khi ném dăm bông cho Bé Ngoan, cô cảm thấy thần kinh mình rối loạn hết lên, tự đi ăn mì trứng gà, rồi lại vứt dăm bông cho Bé Ngoan.

Nhưng Bé Ngoan lại đáng thương hơn cô rất nhiều, cô có thể tự ăn, còn Bé Ngoan thì lại chẳng có gì.

Bé Ngoan vội ăn sạch hai cái dăm bông, nó mở đôi mắt to tròn hào hứng nhìn cô.

Hai cái dăm bông đã mua chuộc được Bé Ngoan, cũng lời thật.

Bỗng nhiên cô ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông đã được tắm rửa sạch sẽ của Bé Ngoan, rất mềm mượt, khiến cho Lam Cảnh Y vô cùng hài lòng: “Ngoan, buổi tối hôm nay em ở nhà một mình, chị ra ngoài đi dạo một lát, không biết bao giờ quay lại, em ngủ trước nhé!” Cô dịu dàng nói rồi vội vàng vào phòng thay quần áo, Bé Ngoan thấy vậy đi theo sau cô.

Cô và nó đều là những sinh vật nhỏ bé bị cả thế giới này lãng quên, vì thế cần dựa vào nhau mà sống.

Sau khi thay quần áo, cô lại bế Bé Ngoan lên, áp sát nó vào trong lòng, khẽ thì thầm: “Ngoan, chị đi nhé!” Nói xong lại thả nó xuống.

Nhưng khi Lam Cảnh Y vừa mới mở cửa định bước ra, bèn có hai bóng dáng chắn trước cửa: “Lam Cảnh Y, bây giờ cô muốn đi đâu?” Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô, bỗng chốc khiến cô run nhẹ.

Lục Văn Đào đứng trước cửa, ôm em yêu của mình trong lòng.

Chỉ có điều bây giờ khuôn mặt của cô ta tái nhợt, em yêu co ro trong lòng ôm lấy anh ta: “Văn Đào, có chuyện gì từ từ nói, sao giọng điệu anh nóng nảy quá vậy?” Mạch Tiểu Tuyết dịu dàng khuyên Lục Văn Đào.

Lam Cảnh Y cảm giác như sét đánh ngang tai, lần trước là Mạch Tiểu Tuyết tự mình mò tới tìm cô, lần này lại là Lục Văn Đào đưa đến.

Nhưng nếu cô chưa ly hôn với Lục Văn Đào thì cô vẫn có quyền trong cái nhà này: “Cô tới đây làm gì?” Cô không học được cách co mình lại như chú chim nhỏ giống Mạch Tiểu Tuyết, cô vốn ghét cái vẻ giả tạo này của cô ta.

Cô lại càng không muốn thấy, nhưng bây giờ Lục Văn Đào lại đưa cô ta về.

“Như ý cô mong muốn, Tiểu Tuyết vừa sảy thai xong nên cơ thể còn rất yếu, cần được chăm sóc.

Lam Cảnh Y, cô mau đi vào xả nước tắm, hầm canh đi.” Lục Văn Đào giơ túi trên tay lên, thậm chí đã mua cả xương về rồi.

“Bây giờ tôi muốn đi ra ngoài, không rảnh.” Lam Cảnh Y vừa nói rồi lướt qua Lục Văn Đào, bảo cô xả nước tắm với hầm canh cho người thứ ba, cô chưa bị điên đến thế.

Cô không có nghĩa vụ phải hầu hạ người thứ ba này, cô còn chưa đuổi Mạch Tiểu Tuyết đi đã nhân hậu lắm rồi.

Nhưng cô lại không nghĩ rằng, Lục Văn Đào đúng là một tên ngang ngược vũ phu, anh ta ôm chặt Mạch Tiểu Tuyết trong lòng, đứng trước mặt cô, ánh mặt lạnh giá như có thể đóng băng người trước mặt bất cứ lúc nào: “Lam Cảnh Y, tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm theo, nếu như tối nay cô dám ra khỏi đây, tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui