Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng


Y tá Tiểu Chu Vỗ ngực xông tới, nói: "Anh Long, cảm ơn anh, nếu không có anh thì cô Lạc của chúng tôi đã giẫm phải những mảnh vỡ của tách trà này rồi.

Đế giày kia của cô ấy mỏng như vậy, chân cô ấy nhất định sẽ bị thương mất." 
"Ồ, không có gì đâu, đều tại tôi, không kịp đỡ lấy tách trà nên mới để nó rơi xuống đất, làm hại cô Lạc suýt nữa đã đạp phải mảnh vỡ" Giọng nói từ tính của Long Thiếu Ly vang lên ngay bên cạnh Lạc Hiểu Nhã, hơi thở của anh bao phủ xung quanh cô.

Hơn một nửa khách hàng mát-xa của cô là đàn ông, nhưng chỉ khi cô ở một mình cùng người đàn ông này thì 
lại xảy ra chuyện, mỗi lần như thế lại làm tim cô đập mạnh như hươu chạy loạn vậy, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được. 
Hóa ra vừa rồi không phải anh cố ý ôm cô, anh chỉ muốn kéo cô ra để cô khỏi giẫm phải những mảnh vỡ kia thôi, nhưng mà cô... 
Cô hình như đã dùng hết sức lực để véo anh. 
Tiểu Chu bắt đầu quét dọn sàn nhà, vừa quét vừa nói: "Anh Long, quần áo của anh ướt rồi, có muốn cởi ra trước để tôi mang vào phòng giặt không?" 
"Không cần, không quan trọng, tí nữa sẽ khô thôi." 
"Áo của anh làm bằng vải cotton, bị ướt một mảng lớn như vậy nếu không hơ khô sẽ rất khó chịu.

Hay là để tôi đi lấy áo mới của bác sĩ cho anh mượn nửa giờ, trong vòng nửa giờ nhất định sẽ làm khô áo giúp anh, ở đây chúng tôi có máy sấy đấy." 
"Có phiền phức quá không?" Long Thiếu Ly hơi do dự, trong giọng nói có chút ngượng ngùng. 
"Không đâu, anh thân với Tiểu Điền như vậy, thêm vào đó còn là khách hàng quen của phòng khám chúng tôi, là bạn của bác sĩ Vũ Văn nữa, sao có thể phiền phức được.

Đợi tôi 
một chút, bây giờ tôi sẽ đi lấy áo trắng mới cho anh ngay.." Tiểu Chu vừa nói vừa cầm chổi rời đi, ngay sau đó trong phòng chỉ còn lại Lạc Hiểu Nhã cùng Long Thiếu Ly. 
Quần áo của anh bị ướt, nhưng lại không nói lời nào, nghĩ đến việc vừa rồi anh còn giúp cô tránh khỏi những mảnh thủy tinh kia, mà cô... 
Trong bầu không khí yên tĩnh, Lạc Hiểu Nhã ngây ngốc đứng tại chỗ, mặt đã đỏ đến mang tai, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Cô ngập ngừng hồi lâu rồi mới hỏi Long Thiếu Ly: "Còn đau không?" 
"Không sao đâu." Nếu là người phụ nữ khác, Long Thiếu Ly chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng cô gái trước mặt này thì lại khác.

Cô không chỉ khơi dậy trí tò mò của anh, mà còn có ham muốn chinh phục của anh nữa.

Chỉ cần là người phụ nữ anh muốn, chưa bao giờ có ai thoát được khỏi lòng bàn tay anh cả. 
Cho nên, Lạc Hiểu Nhã cũng nhất định phải là người phụ nữ của anh. 
"Tôi...!xin...!lỗi..." Cô thì thầm nói, cô không chỉ véo anh mà còn khiến anh ướt hết quần áo. 
"Là lỗi của tôi, tôi vội vàng cầm lấy tách trà, không cẩn thận lại đụng vào tay cô." Long Thiếu Ly không tức giận vì chiếc áo sơ mi mới chỉ mặc qua một lần đã ướt.

Mà anh vẫn đến việc người phụ nữ này lại cực kỳ khẩn trương khi một người đàn ông chạm vào tay mình, thật không biết cô làm sao có thể tự sinh ra đứa bé kia nữa. 
Tuy nhiên, cậu bé kia rất dễ thương, quan trọng hơn là, cậu ấy trông giống anh.

Vừa nói anh vừa đi tới bàn, tự mình rót một tách trà hoa nhài thơm phức, sau đó nói với Lạc Hiểu Nhã: "Quần áo của cô cũng ướt rồi, đi thay đi." 
"A..." Lạc Hiểu Nhã lại một lần nữa sợ hãi kêu lên, lúc này cô mới kịp nhận ra quần áo của mình cũng đã ướt đẫm. 
Đang là mùa hè nên quần áo cô mặc rất mỏng, ngón tay cô vừa chạm vào chỗ ẩm ướt, trời ạ, quần áo đã dính vào da thịt cô rồi.

Nếu bị ướt thế này nhất định sẽ làm cho cơ thể bị lộ ra mất.

Cô như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng vọt vào phòng thay quần áo nhỏ, đó là không gian thuộc về cô. 

Tay vuốt ngực, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi phục lại được.

Anh đã nhìn thấy, cái gì cũng thấy cả rồi. 
"Cô Lạc, cô không sao chứ?" Ngoài cửa, Long Thiếu Ly vừa nhấp một hộp trà lài vừa thờ ơ hỏi, chỉ là quần áo bị ướt một chút thôi mà, cô thật đúng là dễ bị đỏ mặt.

Nhưng mà dáng vẻ đỏ mặt của cô trông thật xinh đẹp, làm cho anh bắt đầu mong chờ dáng vẻ sau khi thay quần áo của cô. 
Lúc này Lạc Hiểu Nhã mới tỉnh táo lại, vội vàng thay một bộ đồng phục làm việc khác, vẫn là áo len bó sát cùng với một chiếc quần ống rộng khiến vòng eo của cô càng thêm thon thả. 
Cô hít sâu một hơi thật sâu đẩy cửa ra, chưa bước ra cô cũng biết Long Thiếu Ly đã ở ngay trước cửa rồi.

Cô có thể ngửi thấy mùi cơ thể của anh.

Bây giờ cô ra cũng không được, mà không ra cũng không được. 
"Cô không sao chứ?" Anh đánh tan sự lúng túng của cô, Long Thiếu Ly cực kỳ yêu thích bộ dạng xấu hổ của cô, trông thật đáng yêu. 
"Không...!Không sao." 
Ngay lúc hai người đang đứng đối diện nhau trước phòng thay đồ của Lạc Hiểu Nhã thì cửa phòng mát xa bị đẩy ra, Tiểu Chu hào hứng đi vào, nói: "Anh Long, áo của...!Trước khi từ anh phát ra khỏi miệng thì Tiểu Chu đã ngẩn người, không biết nên đi ra ngoài hay tiếp tục xông vào, biểu cảm của hai người kia trước cửa phòng thay đồ thật sự là... 
Lạc Hiểu Nhã bước sang bên cạnh của Long Thiếu Ly lách ra ngoài, sau đó đi tới trước mặt Tiểu Chu, nói: "Đưa cho tôi, cô ra ngoài trước đi." Cô thực sự không muốn Tiểu Chu thấy dáng vẻ đỏ mặt của mình.

Nếu không làm thế này thì dù có nói thế nào cũng sẽ không thể giải thích được, mà cô không muốn Tiểu Chu hiểu lầm rồi lại che miệng chạy ra ngoài. 
Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Chu, cô ôm áo khoác dài màu trắng đi tới trước mặt Long Thiếu Ly, nói: "của anh đây, mau thay ra rồi để tôi mang đến phòng giặt giúp anh." Giọng nói của cô êm ái như thường lệ, nhưng vào tai của Long Thiếu Ly lúc này lại nghe như mùi vị của một nàng dâu nhỏ vậy.

Đây chính là cảm giác cô mang đến cho anh trong khoảnh khắc đó.

Anh đưa tay nhận lấy, cũng không bước vào phòng thay quần áo mà trực tiếp cởi áo ra. 
Tiếng sột soạt ở ngay bên tai cô, Lạc Hiểu Nhã lại luống cuống, nói: "Anh Long, anh..." 
Long Thiếu Ly cười xấu xa, nhàn nhạt hỏi: "Cô thấy gì sao?" Thực sự không biết cô xấu hổ vì điều gì, những người phụ nữ khác luôn tìm mọi cách để ở một mình cùng anh, sau đó sẽ cởi quần áo của anh.

Nhưng người phụ nữ này lại hoảng sợ ngay cả khi anh chỉ thay một chiếc áo mà thôi.

Anh vừa thay quần áo vừa thưởng thức biểu cảm của cô.

Long Thiếu Ly thật sự nghi ngờ Lạc Tử Kỳ có đúng là đứa con mà cô mang thai chín tháng mười ngày để sinh ra hay không đấy.

Lạc Hiểu Nhã thật sự là một cô gái khác người. 
Lạc Hiểu Nhã vội vàng xoay người lui đến trước giường mát xa, cả người dựa vào thành giường, muốn cách anh càng xa càng tốt. 
Thay quần áo xong, Long Thiếu Ly lại cầm tách trà lên, anh không hề có ý định rời đi, Tiểu Chu ở bên ngoài cũng không thông báo có khách hàng tiếp theo nào cả.

Lạc Hiểu Nhã hơi luống cuống không biết làm thế nào, tựa như Long Thiếu Ly là một quả bom hẹn giờ vậy, chỉ cần giữ lại thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị nổ tung. 
Muốn bấm chuông, nhưng lại cảm thấy hơi đột ngột, dù sao chuyện này cũng do cô mà ra. 
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, cùng với những ngón tay trắng bệch đang đè trên mặt giường, Long Thiếu Ly cười nói: "Để tôi đi hỏi thử xem có khách hàng tiếp theo nào đến chưa, nếu có thì tôi đến chỗ khác của phòng khám ngồi đợi quần áo khô rồi đi." Anh vừa nói, vừa thực sự đi hỏi. 
"Anh Long, khách hàng tiếp theo vừa gọi điện nói hôm nay không đến được, sáng nay cũng chỉ có hai người thôi." Bình thường buổi sáng ít khách là chuyện bình thường, buổi sáng rất ít khi có người đến thư giãn. 
Lạc Hiểu Nhã thở dài, thật không biết làm sao để thoát khỏi Long Thiếu Ly đây. 
Quay người lại, bưng tách trà lên tay, Long Thiếu Ly nói với Lạc Hiểu Nhã: "Cô nếu có việc gì bận thì cứ làm đi, không cần quan tâm đến tôi, tôi uống tách trà này xong sẽ đi dạo xung quanh một chút." 
"Không sao, tôi cũng rảnh.


Nhưng vừa nói xong, Lạc Hiểu Nhã lại muốn tát chính mình một cái, cô nói sai rồi, sao không gạt anh chứ. 
Cầm điện thoại di động trong túi, thật hy vọng lúc này có ai gọi cho cô, như vậy cô có thể được giải thoát rồi. 
Nhưng điện thoại vẫn không đổ chuông, ngoài cửa có người gọi cô: "Hiểu Nhã, mẹ nghe nói sáng nay con không có khách hàng nào, hay là con và bác sĩ Vũ Văn đưa mẹ đi ra ngoài hóng gió một chút có được không?" 
"Mẹ, con và anh Phong không có xe, nếu mẹ muốn đi chơi thì cứ bắt taxi." Không phải vừa đưa cho bà năm trăm đô la rồi sao, chắc chắn đủ để đi taxi. 
"Xe taxi là loại xe gì? Mẹ không tin các con mở phòng khám lớn như vậy mà lại không có xe riêng, chiếc Rolls-Royce ngoài cửa là của ai vậy?" 
"Mẹ, con và anh Phong thực sự không có xe, chiếc xe đó không phải của bọn con, chắc là do một khách hàng nào đó đậu ở ngoài cửa thôi, mẹ đừng để ý đến chiếc xe đó nữa." Đối với Tần Vinh, Lạc Hiểu Nhã thật sự không biết làm sao để xử sự với bà cả. 
"À, xe đó là của con, bác gái muốn đi đâu, hay là để con đưa bác đi." Long Thiếu Ly vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng. 
Lạc Hiểu Nhã cực kỳ khó xử nói: "Anh Long, anh đừng nghe lời mẹ tôi, bà ấy..." Cô không thể nói mẹ mình từng có tội trước mặt Tần Vinh được, mới nói được nửa chừng, Lạc Hiểu Nhã lại không thể nói tiếp được nữa. 
Cô cực kỳ bất lực, nếu như có thể nhìn thấy được thì tốt biết bao. 
"Không sao đâu, tôi cũng phải rời đi mà, thuận tiện đưa bác gái đi một đoạn không thành vấn đề." Long Thiếu Ly xung phong nhận việc, bộ dạng không hề e ngại chút nào cả. 
"Tốt lắm, cám ơn anh Long nhiều." Tần Vinh lập tức hùa theo, nhìn người đàn ông trước mặt dù đang khoác một chiếc áo ngoài dài màu trắng, nhưng cậu ta thật sự rất đẹp trai.

Nếu bà ta trẻ hơn vài tuổi, nhất định sẽ nghĩ cách đoạt cậu ta tới tay ngay.

Hơn nữa, xe của cậu ta còn xịn như thế, vậy rõ ràng cậu ta cũng là người có tiền.

Người đàn ông này so với Vũ Văn Phong dường như còn hợp khẩu vị của bà ta hơn, bởi vì, thứ bà ta thích nhất chính là tiền. 
"Đừng khách sáo, vậy chúng ta đi thôi." Long Thiếu Ly vừa nói vừa đặt chén trà trong tay xuống, đưa Tân Vinh đi dạo phố. 
Lạc Hiểu Nhã rất sốt ruột, cô thật sự không thể làm gì khác cả, chỉ biết lo lắng suông mà thôi.

Mắt thấy hai người họ đi xa, nghĩ đến việc buổi sáng cũng không có khách, Lạc Hiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi giậm chân, nói: "Chờ đã, tôi đi cùng hai người." Nếu không đi theo, không chừng mẹ cô sẽ làm ra điều khác thường gì nữa.

Nếu như bà ấy đòi tiền người ta hoặc nói điều gì đó không phù hợp thì sao, người mẹ này của cô, chuyện gì cũng dám làm. 
"Nhanh lên, bà đây không có thời gian để đợi cô đâu." Tần Vinh thúc giục, làm cho sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã càng lúc càng đỏ lên. 
***
"Bác à, chờ Hiểu Nhĩ một chút, cô ấy mỗi ngày đều đi làm nên không có cơ hội ra ngoài đi 
dạo đường phố đâu." 
Giọng điệu nhẹ nhàng của Long Thiếu Ly cộng với ánh mắt nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã của anh khiến Tần Vinh giật mình, chẳng lẽ Long Thiếu Ly có hứng thú với Hiểu Nhã sao? 
Nghĩ đến đây, Tân Vinh nở nụ cười, bây giờ thái độ của bà ta thay đổi 180 độ, nhất định muốn kết hợp Long Thiếu Ly cùng Lạc Hiểu Nhã. 
Đẹp trai lại nhiều tiền, tốt hơn Vũ Văn Phong biết bao nhiêu. 
Cán cân trong lòng của Tân Vinh cứ thế mà nghiêng ngả, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại không hề hay biết.

Cô lần mò trong phòng thay đồ nửa ngày mới tìm được một bộ váy để thay, đó là Tinh Du mua giúp cô.

Chỉ nghe nói rằng nó có màu xanh, cô cũng không nhìn thấy gì cả, từ trước đến nay cô chỉ cần mặc thoải mái là được.

Cột chắc dây váy rồi bước ra, không chỉ Tần Vinh lắc đầu, mà Long Thiếu Ly cũng lắc đầu. 
Cả hai suýt nữa đã thốt lên rằng “quá khó coi”. 
Cứ như vậy Lạc Hiểu Nhã được Tân Vinh đỡ lên chiếc xe Rolls-Royce RV của Long Thiếu Ly.


Tân Vinh thoải mái tựa lưng vào ghế, nói: "Hiểu Nhã, bộ váy này của con thật xấu, lát nữa đến trung tâm mua sắm mẹ sẽ mua cho con một cái để thay." Nói lời này ra, chính là muốn nói với Long Thiếu Ly, bà ta muốn xem thái độ của Long Thiếu Ly với Lạc Hiểu Nhã, nếu anh chịu trả tiền, vậy thì hoàn toàn cho thấy người đàn ông này có tình ý với Lạc Hiểu Nhã.

Nếu anh không trả tiền, vậy thì dùng tiền của Hiểu Nhã đưa cho bà ta, dù sao bà ta cũng không mất mát gì. 
"Mẹ, không cần đâu, con có đồng phục đi làm mà, sau giờ làm việc sẽ trở về phòng trên lầu ngay.

Vả lại con cũng không nhìn thấy gì, có quần áo mặc là tốt rồi." Lạc Hiểu Nhã không chút lưu tâm nói. 
"Vậy sao được, con cũng phải lập gia đình nữa chứ, dù gì cũng nên chú ý đến cách ăn mặc của mình, cậu thấy có đúng không, Long tiên sinh?" Bà vừa nói, lại vừa nhìn về phía Long Thiếu Ly chứ không phải Lạc Hiểu Nhã. 
"Bác gái nói đúng." Thuận miệng phụ họa, nhưng lại lái xe thẳng đến cửa hàng thời trang Mỹ Nhân Paris nổi tiếng nhất thành phố S. 
"Vẫn là Long tiên sinh thời thượng." Tần Vinh hưng phấn reo hò, bắt đầu cùng Long Thiếu Ly tán gẫu câu có câu không.

Lạc Hiểu Nhã vẫn luôn im lặng ngồi ở một bên, càng lúc càng không biết nói gì với Tân Vinh. 
Cô thật sự không hiểu tại sao trên đời này lại có người khác biệt lớn đến như vậy.

Tân Vinh và cô đơn giản là hai thái cực khác nhau, tuy nhiên từ nhỏ cô đã quen với tính tình cùng cách cư xử của Tần Vinh rồi nên chỉ có thể khẽ thở dài mà thôi.

Mỗi người có thể tự lựa chọn bất cứ điều gì, duy chỉ có cha mẹ là không thể nào được lựa chọn cả. 
Trái tim cô, cũng giống như cảnh vật ngoài cửa sổ vậy, không nơi nương tựa. 
Tốc độ xe chạy chậm lại, Tân Vinh đã sớm nhìn thấy dòng chữ lớn mạ vàng Mỹ Nhân Paris kia.

Nhưng bà ta cố ý không nói ra, sợ Lạc Hiểu Nhã từ chối, nắm tay cô bước xuống xe, sau đó làm bộ khách khí cứng rắn nói: "Long tiên sinh, tự chúng tôi đi dạo là được rồi, không làm phiền cậu nữa." 
"À, không sao đâu, đúng lúc con muốn mua cho bạn gái vài bộ quần áo, để con đi dạo cùng 
mọi người." Chiếc áo khoác trắng đã được anh thay ngay từ khi bước lên xe.

Thật ra thì anh có một chiếc áo khoác dự phòng trong xe, tuy nhiên, anh không muốn nói ra. 
Bởi vì, Lạc Hiểu Nhã cơ bản không nhìn thấy được, nên cũng không biết anh đã lại trang phục bình thường từ sớm rồi. 
Chiếc áo sơ mi lanh làm cho Long Thiếu Ly trông thật đặc biệt, lại khiến Lạc Hiểu Nhã đi phía sau anh càng trông đơn giản hơn.

"Anh đi một mình sao?" Nhân viên đón khách trước cửa không nghĩ rằng Lạc Hiểu Nhã và Tân Vinh đi cùng với Long Thiếu Ly. 
"Ba người." Đôi mắt lạnh lùng liếc qua nhân viên tiếp thị này, hiển nhiên là tức giận với cái nhìn vụng về của cô ta.

Ánh mắt ấy khiến nhân viên kia vội vàng nghênh đón Lạc Hiểu Nhã cùng Tần Vinh, nói: "Mời cô cùng bác gái vào ạ" 
Bước vào cửa, hơi lạnh ập đến làm Lạc Thiếu Nhã phát run.

Cô cảm thấy lạnh, muốn trốn đi, nhưng Tân Vinh và Long Thiếu Ly không phải là những người duy nhất dõi theo cô ở đây, mà còn có nhân viên bán hàng trong cửa tiệm này nữa.

Giữ cô lại thì cô ta có thể kiếm tiền được rồi, bán bao nhiêu bộ quần áo thì có thể kiếm được bấy nhiêu tiền. 
Không nhìn thấy được gì cả, Lạc Hiểu Nhã bèn đẩy Tân Vinh một cái, nói: "Mẹ cứ đi dạo một vòng nhé, con sẽ đợi mẹ ở cửa." Không biết đây là cửa hàng gì, cũng không biết mức chi phí như thế nào, cô thực sự hơi hoảng khi không thể nhìn thấy. 
Long Thiếu Ly cũng không thèm nhìn cô, mà sải bước đến nhìn về phía trang phục nữ trên giá.

Sau đó không nhanh không chậm chỉ vào từng bộ quần áo mà anh thích, nói: "Cái này, cái này, còn có cái này." Một lần bảy tám bộ quần áo, có váy rồi cũng có âu phục, cái gì cần có đều có cả.

Sau đó chỉ vào Lạc Hiểu Nhã đang đứng ở cửa, nói: "Đưa cô ấy vào phòng thử đồ đi." 
"Vâng." Nhân viên bán hàng lập tức bước tới chỗ Lạc Hiểu Nhã, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Mời cô." Cô ta đưa tay ra mời Lạc Hiểu Nhã vào phòng thử đồ VIP, đây là đãi ngộ chỉ dành cho một số ít khách hàng. 
Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy được động tác đưa tay của cô ta, chỉ đành phải nói: "Đi đầu vậy? Mẹ tôi đâu?" 
"Ồ, là đi tới phòng thử đồ.

Mẹ của cô là người vừa mới vào cùng cô phải không ạ?" 
"Ừ, không sai, mẹ tôi đâu rồi?" Lạc Hiểu Nhã trực tiếp bỏ qua phòng thử đồ, bởi vì cố cho rằng nhân viên bán hàng đang nói chuyện với khách hàng khác. 
Nhân viên bán hàng hơi sững sờ, người phụ nữ lớn tuổi kia rõ ràng chỉ cách họ vài bước, nhưng cô gái này... 

Ánh mắt cô ta rơi vào trên mắt Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt dường như có chút kỳ lạ, hỏi: "Cô không nhìn thấy sao?" 
"À, đúng vậy.

Không hề có cảm giác lúng túng, Lạc Hiểu Nhã từ lâu đã quen với phản ứng bình thường của người khác. 
Thì ra là như vậy, nhìn Lạc Hiểu Nhã và Long Thiếu Ly thêm một chút, nhân viên bán hàng càng cảm thấy Lạc Hiểu Nhã không xứng với Long Thiếu Ly.

Có lẽ người đàn ông trăng hoa nhất thời đổi khẩu vị thôi, sớm muộn gì một người phụ nữ mù như vậy cũng sẽ bị vứt bỏ.

Suy nghĩ một lúc, thấy Lạc Hiểu Nhã có chút đáng thương, cho nên giọng điệu của cô ta cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn, nói: "Vậy tôi sẽ đưa cô vào phòng thử đồ." 
Lạc Hiểu Nhã lắc đầu: "Không cần." Cô cũng không muốn mua quần áo, vậy tại sao cô phải đến phòng thử đồ làm gì? 
"Bạn trai của cô đã chọn bảy hoặc tám bộ quần áo để cô mặc thử, nếu không có vấn đề gì thì có thể thanh toán ngay ạ." Nhân viên bán hàng thử giải thích với cô. 
"Bạn trai? Cô nói ai vậy?" Lạc Hiểu Nhã lập tức không phản ứng kịp việc nhân viên bán hàng đang ám chỉ Long Thiếu Ly. 
Chân mày của nhân viên bán hàng khẽ nhíu lại, cô ta bắt đầu khinh thường Lạc Hiểu Nhã, 
cũng đã đi theo rồi mà còn không chịu thừa nhận, bèn hỏi: "Chính là quý ông cùng đi vào với cô đấy?" 
"Không phải, anh ta không phải bạn trai tôi, anh ta chỉ là một khách hàng của tôi thôi" Lạc Hiểu Nhã vội vàng thanh minh, sợ sẽ có người hiểu lầm. 
Nhân viên bán hàng nóng nảy, vội tính thử giá tiền của bảy tám bộ quần áo kia, nhận thấy người đàn ông thật sự hào phóng với cô gái mù này.

Cô ta nói: "Thưa cô, nhưng quý ông đó nói muốn mời cô mặc thử quần áo." Cô ta bĩu môi, ghét nhất là dạng phụ nữ giả bộ như vậy. 
"Chắc cô nghe lầm rồi, tôi không phải bạn gái của anh ta, tôi nghĩ tôi nên rời khỏi đây." Vừa nói, Lạc Hiểu Nhã vừa hô lên trong cửa hàng: "Mẹ, con còn có việc phải làm, chúng ta về trước đi." 
"Đợi một tí, ở đây có trang phục phù hợp với mẹ, để mẹ mặc thử đã." Tân Vinh đang hết sức vui vẻ chọn quần áo.

Bà ta vừa nhìn thấy Long Thiếu Ly chọn quần áo cho Lạc Hiểu Nhã nên bà ta cũng thuận tay chọn vài món.

Dù sao cũng có người trả tiền mà, thật tốt biết bao. 
Long Thiếu Ly đang chọn giày thì nghe thấy giọng nói của Lạc Hiểu Nhã, chợt quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía nhân viên bán hàng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" 
"Thưa anh, cô gái này không chịu thử quần áo." Nhân viên bán hàng lo lắng, thực sự sợ bảy, tám bộ quần áo vừa rồi lại được bày lên trên kệ, doanh thu hôm nay của cửa hàng sẽ bị hao hụt mất. 
Long Thiếu Ly ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, đặt đôi giày nữ trong tay xuống, Long Thiếu Ly ưu nhã đi đến đối diện Lạc Hiểu Nhã, nói: "Hiểu Nhã, giúp tôi một việc, tôi muốn mua một vài bộ quần áo cho bạn gái mình, dáng người có cùng cô ấy không khác nhau lắm, coi như giúp tôi thử một chút nhé." Không ai hiểu rõ Lạc Hiểu Nhã hơn anh, anh biết cô đang nghĩ gì, nhưng vô hình chung cô còn quá non nớt để đấu với anh. 
Mùi nước hoa thoang thoảng quanh cô, giọng nói của anh từ tính mà dễ nghe, êm ái như mang theo ma lực vậy, lại nghĩ đến lời dặn dò của Vũ Văn Phong, Lạc Hiểu Nhã đành nói: "Được rồi". 
Đó là một bộ váy dài trắng như tuyết được dệt thủ công.

Khi Lạc Hiểu Nhã bước ra khỏi phòng thử đồ, cả cửa hàng lập tức kinh ngạc trước vẻ đẹp thuần khiết bắt mắt của cô.

Chỉ thay đổi một bộ quần áo thôi mà Lạc Hiểu Nhã đã hoàn toàn khác xa so với người vừa bước vào cửa hàng lúc nãy. 
Tuy nhiên, đôi giày bệt trên chân cô quá tệ, khiến cho hiệu ứng của chiếc váy này bị giảm đi khoảng năm phần. 
Long Thiếu Ly ôm cánh tay quan sát Lạc Hiểu Nhã khoảng chừng mười mấy giây, lúc này 
mới xoay người chọn một đôi giày cao gót màu kem đi về phía Lạc Hiểu Nhã, sau đó nói: "Đổi cho cô ấy" 
Lạc Hiểu Nhã bị ép ngồi xuống ghế mềm, cô thậm chí còn không biết Long Thiếu Ly muốn cô đổi cái gì thì đôi giày vải trên chân cô đã bị nhân viên bán hàng cởi ra.

Bọn họ vừa bán được quần áo, vừa bán được giày, tiền thưởng tháng này toàn bộ đều nằm trong ngày hôm nay rồi. 
Bàn chân trắng nõn mềm mại xuất hiện ở trước mặt Long Thiếu Ly, làm cho anh có cảm giác muốn cầm nó trong tay mà chơi đùa.

Tay vuốt cằm, anh thật sự không nghĩ đến chỉ tùy tiện thay một cái váy thôi đã có thể khiến Lạc Hiểu Nhã lập tức từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng như thế này.

Bây giờ cô trông thật đẹp, lại là một vẻ đẹp tự nhiên nữa. 
Đẹp đến mức anh không muốn rời mắt. 
Khi đôi giày cao gót màu kem cùng với chiếc váy dệt trắng thủ công phối hợp với nhau, cảm giác tươi sáng trước mắt khiến Long Thiếu Ly vô cùng hưng phấn, thản nhiên búng tay, nói: "Tiếp tục thử những bộ khác xem nào." 
Lạc
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận