"Tôi sợ cô ngã.
Đến lúc đó báo cảnh sát lại bảo là tôi đẩy cô ngã thì phiền phức lắm, Lam Cảnh Y, chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra."
"Này, làm sao tôi có thể xấu tính như vậy được, anh mới chính là người xấu tính!" Tự nhiên lại kéo cô lại lần nữa, trên người cô đang không mặc gì khiến cô rất xấu hổ.
Lam Cảnh Y vội vàng lấy tay che thân, lúng túng nói: "Anh, anh đi ra ngoài đi."
"Được rồi, đừng che nữa.
Lần sau hãy che mặt để không phải xấu hổ, chỉ cần cô che mặt thì cũng không có liên quan gì đến tôi." Anh thản nhiên nói, không hề để ý đến việc trần truồng của cô.
Sau đó ôm cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô nằm xuống.
"Đêm nay cô hãy ngủ trên giường đi."
"Cảm ơn." Lam Cảnh Y cảm động, trong căn hộ nhỏ này chỉ có một chiếc giường mà anh lại nhường cho cô, cô có thể không cảm động hay sao.
Nhưng khi Lam Cảnh Y vừa nằm xuống được vài phút thì cô đã ngồi dậy, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn phần đệm bị trúng xuống, Giang Khuynh Khuynh đang thoải mái nằm bên cạnh cô.
Lam Cảnh Y nóng nảy nói: "Tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha."
Vừa dứt lời thì cơ thể cô đã bị kéo lại một cách thô bạo, Lam Cảnh Y nhanh chóng ngã trở lại giường.
Cô nghe thấy anh nói: "Ngủ đi, tôi sẽ không đụng vào cô đâu, cô cũng đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi." Người đàn ông xoay người để lại cho cô một bóng lưng, dáng vẻ nhất định phải ngủ trên giường, cũng là dáng vẻ "cô đừng đụng vào tôi”.
Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm nhè nhẹ của anh trong không khí thì cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cô nghĩ thông suốt, không phải vừa rồi anh nói là đã nhìn thấy hết rồi sao, bây giờ còn muốn giả vờ gì nữa?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hô hấp nhanh chóng trở nên đều đặn, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trước khi cô chìm vào giấc ngủ chính là Giang Khuynh Khuynh vậy mà lại là người đàn ông đầu tiên chung giường chung gối với cô.
Đây không phải là lần đầu tiên mà Lam Cảnh Y cảm nhận được sự tồn tại của Giang Quân Việt.
Nhưng khi cô tỉnh lại, cảm nhận được có một người đàn ông bên cạnh mình, lúc này cô mới kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên: "Tiểu Khuynh Khuynh, anh đúng là lưu manh."
Khi Giang Quân Việt trở mình, anh lập tức đè lên người Lam Cảnh Y, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: "Tôi là lưu manh thì sao? Lần trước là cô giở trò lưu manh với tôi, lần này tôi chỉ đến đòi nợ cô thôi mà." Lại nói đến việc ai là người thức dậy trước, thực ra Giang Quân Việt đã dậy rồi.
Khi anh cảm nhận được người nằm bên cạnh là cô, hormone nam tính trong cơ thể của anh đột nhiên tăng mạnh.
Vào buổi sáng, dục vọng trong cơ thể đàn ông tăng vọt.
Lúc này đến chính bản thân anh cũng không thể hiểu được, đột nhiên anh cảm thấy mê muội người phụ nữ bên cạnh mình.
Thậm chí anh bắt đầu hồi tưởng lại dư vị đêm đó hai người đã làm điên cuồng ở khách sạn, rất kích thích, rất điên cuồng.
Lam Cảnh Y cố gắng cử động nhưng vô ích, sức lực của cô không thể so được với người đàn ông này.
Cô quay đầu lại nhìn anh, giọng nói lập tức dịu xuống: "Khuynh Khuynh, tối đau, anh mau xuống đi, đừng có đùa giỡn nữa, anh tranh ra đi, nếu không tình nhân của anh biết được sẽ bổ tôi ra mất.
Tối hôm qua chính là một ví dụ."
Không đề cập đến Hạ Linh Chi thì không sao, nhắc đến việc này khiến Giang Quân Việt tức giận, anh làm gì có tình nhân nào như lời cô nói.
Đầu óc của người phụ nữ này thực sự cần được gột rửa.
"Anh mau tránh ra đi, nếu không tôi sẽ hận anh." Nhìn gương mặt mê hoặc người khác của anh, Lam Cảnh Y đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cô lúng túng.
Không được, Lục Văn Đào đã dạy cô hiểu rằng nửa đời còn lại, từ việc tìm bạn trai đến việc kết hôn với ai đó, nhất định phải tìm một người đáng tin cậy, tuyệt đối không thể tìm một trai bao.
"Là tôi nên hận cô mới đúng, lần trước, chính cô là người đã tính kể cho tôi uống thuốc." Giang Quần Việt nói ra không một chút do dự.
Lam Cảnh Y nhất thời không nói được gì, cô hít một hơi thật sâu rồi nói nhỏ: "Cho nên, không phải là tôi đã đồng ý sẽ nấu ăn và giặt quần áo cho anh một tháng xem như là để bồi thường sao?" Là cô sai trước nên trước mắt vẫn nên ngoan ngoãn nhận sai, như vậy có lẽ sẽ khiến người đàn ông này buông tha cho cô.
"Thật nhàm chán." Sức nặng trên người cô từ từ được giảm xuống, Giang Quân Việt nhảy xuống giường: "Cô có thể sống ở đây tùy thích, tôi phải đi công tác một tuần."
Lam Cảnh Y ngây người nhìn theo anh, tuy rằng vừa mới cự tuyệt nhưng tâm trí cô lại đang nhớ tới khoảnh khắc cô ở bên anh đêm đó.
Khi Lam Cảnh Y vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng và vòng eo nhỏ của người đàn ông trước mặt, mũi của cô bỗng nhiên đau nhói lên, thì ra Giang Quân Việt đã quay lại nhéo mạnh vào mũi cô một cái.
"Lam Cảnh Y, không phải là cô đang say mê tôi đấy chứ?" Biểu cảm của cô vẫn vậy, vẫn giống lúc từ chối anh.
Anh mới là người không có hứng thú với cô, vì vậy không cần cô đáp lại, Giang Quân Việt đã xoay người rời đi, để lại Lam Cảnh Y nằm trên giường.
Xong rồi, vừa rồi cô thực sự đã sắp phát điên vì anh.
Giang Khuynh Khuynh đã đi thật rồi, mỗi khi nhớ lại lời anh nói là sẽ đi công tác một tuần, Lam Cảnh Y không khỏi nhíu mày.
Anh đi công tác làm cái gì vậy?
Đi du lịch với tình nhân của mình sao?
Hình như chỉ có lý do này mới giải thích được.
May mắn là tất cả số tiền mà anh thắng được thì đều để lại cho cô, nếu không những ngày tôi có và Bé Ngoan sẽ chết đói mất.
Lúc nhận được cuộc điện thoại đầu tiên mời cô đi phỏng vấn, Lam Cảnh Y vui sướng đến nỗi nhảy cẫng lên.
Cô quyết định đi mua một chút thức ăn cho chó rồi thu xếp ổn thỏa cho Bé Ngoan.
Sau đó, căn bản là cô không để ý đến cái chân bị thương của mình.
Cô đi phỏng vấn trong hai ngày thứ năm và thứ sáu, tận sáu công ty nhưng bên tuyển dụng đều trả lời cô không phải là vì vị trí này đã được tuyển dụng rồi thì cũng là yêu cầu cô trở về nhà chờ tin tức.
Cô nghĩ, có lẽ là bởi do cô đi giày bệt.
Nhưng cô chỉ có thể đi loại giày đó vì chân đang bị thương.
Chạy đi chạy lại hai ngày trời, đôi chân kia chẳng những không có dấu hiệu tốt lên, ngược lại còn càng ngày càng nặng thêm.
Dù vậy, cô vẫn quyết định đến thị trường nhân tài vào thứ bảy này.
Lần này cô nhất định sẽ không đến muộn.
Sau một tuần đi tìm công việc, cuối cùng Lam Cảnh Y mới biết tìm việc khó khăn đến mức nào, mặc dù cô chỉ muốn tìm một công việc để kiếm sống cũng không có công ty nào bằng lòng nhận cô.
Vì vậy, Lam Cảnh Y quyết định ban ngày sẽ đi tìm việc, buổi tối đi chợ đêm bản đồ trang sức, chỉ khi buôn bán kiếm được chút tiền thì cô mới thực sự yên lòng.
May mắn là Lục Văn Đào không quấy rầy cô nữa, việc này thật sự phải cảm ơn Giang Khuynh Khuynh.
Trời bắt đầu mưa phùn, những người bán hàng cạnh đó nhanh chóng dựng tạm lều để trú mưa, cô không có chỗ trú nhưng dù sao mưa cũng không to, kiên nhẫn bán thêm một lúc nữa, kiếm được đồng nào hay đồng đó.
Giữa ánh đèn neon nhấp nháy, một chiếc xe BMW màu đen đi tới, đỗ lại ở ven đường.
Ngay sau đó có một người đàn ông vóc dáng cao lớn bước xuống, búng tay một cái ra hiệu cho chiếc xe theo sát phía sau.
Có một người vội vàng chạy lại hỏi: "Anh Lục, là người nào ạ?"
Lục Văn Đào đứng trong mưa phùn, nhíu mày liếc mắt nhìn Lam Cảnh Y một cái, không biết cô đã đứng dưới mưa bao lâu, nhưng anh ta không tin là mình không thể đạp đổ được cô hoàn toàn, cuộc sống không có thu nhập như vậy thì phải tìm đến anh ta sớm thôi.
"Ừm, là người kia."
"Vâng." Người đàn ông dùng tay ra hiệu, sau đó cùng vài người theo sau nhanh chân tiến thẳng đến khu chợ đêm phía trước.
"Quản lý trật tự đô thị đến rồi, chạy mau." Ai đó hét lên.
Ngay sau đó, khu chợ đêm vốn đang yên ắng vì cơn mưa bất ngờ ập tới bỗng trở nên nhộn nhịp, tất cả mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.
Đương nhiên, Lam Cảnh Y cũng không ngốc, đồ đạc của cô rất ít, nói thẳng ra là bằng hành động của mình, cô hoàn toàn có thể trốn thoát trước cả người khác.
Tuy nhiên, trong lúc cô đang chuẩn bị nhấc túi lên bỏ chạy thì cô nhận ra vai của mình đang dần nhẹ đi, cô là người đầu tiên bị quản lý trật tự đô thị cướp đồ.
"Trả lại cho tôi..." Cô nóng nảy nói.
Số đồ này đều là Giang Khuynh Khuynh mua cho cô, bây giờ cô phải bán đi để trả tiền cho anh, nếu bị cướp thì cô phải làm sao?
"Không phạt tiền cô là tốt rồi, số đồ này tịch thu." Cô nhận được câu trả lời lạnh lùng, sau đó đồ của cô đều bị mang đi, bọn họ bỏ đồ vào chiếc xe công cộng đang đi đến.
Lam Cảnh Y phát hiện chiếc xe BMW màu đen đậu ở bên kia đường cũng rời đi.
Lục Văn Đào lặng lẽ ngồi trong xe, chỉ có động tác di chuyển vô lăng của anh ta mới có thể chứng minh được anh ta không phải một pho tượng, mà là một con người.
“Lam Cảnh Y, cô đừng hòng thoát khỏi tôi.”
Sau khi đi ra khỏi khu chợ đêm, quản lý giữ trật tự đô thị lái xe ngày càng nhanh, bọn họ hoàn toàn không để ý Lam Cảnh Y đang đuổi theo phía sau.
Mưa ngày càng nặng hạt, chẳng mấy chốc, Lam Cảnh Y đã ướt sũng, cô lảo đảo ngã vào một vũng nước, chân bị thương càng trở nên đau đớn, cả người run rẩy nằm bất động trên mặt đất.
Mái tóc dài dính vào lưng, lúc này Lam Cảnh Y trông rất thê thảm.
"Cô gái à, đừng đuổi theo nữa, vô ích thôi, những người đó một khi đã cướp đồ thì rất khó lấy lại là do chúng ta xui xẻo thôi." Một bà cô dừng quán bán hàng ven đường giống cô chạy lại khuyên bảo.
Lam Cảnh Y chống hai tay xuống đất rồi chậm rãi đứng lên, nhưng cô chỉ có thể dùng một chân nhảy về phía trước, chân còn lại đang sưng lên như bánh bao, rất đau đớn.
Từ chợ đêm về đến khu chung cư cũng không xa lắm, nhưng cô phải mất hơn nửa giờ đồng hồ để nhảy về đến nơi.
Cô giặt sạch quần áo, tắm nước nóng sau đó lười biếng nằm trên giường, nhắm mắt lại tự nói với chính mình là không được nghĩ ngợi gì, nhưng trong đầu không ngừng hiện lên cảnh bị quản lý trật tự cướp mất đồ.
Nước mắt cứ thể chảy xuống theo hai gò má lúc nào không hay, cô khóc đến mức ướt cả gối, một lúc lâu sau, Lam Cảnh Y mới mơ mơ màng màng rồi chìm vào giấc ngủ.
Lam Cảnh Y bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, theo bản năng ngồi dậy: "Xin chào, tôi làm Lam Cảnh
"Cô Lam, tôi đến từ tập đoàn Giang thị, xin hỏi là từ mười giờ đến mười một giờ sáng ngày mai cô có rảnh không ạ?"
"Có...!Tôi có rảnh." Mặc dù ngày nào cũng nhận được lời mời như vậy nhưng kết quả đều không được nhận vào làm, nhưng Lam Cảnh Y vẫn tràn đầy hy vọng vào một buổi phỏng vấn thành công nào đó trong tương lai.
Nhìn chung thì cô cũng không tệ đến vậy nhưng tại sao đến cả một công việc cũng không tìm được.
Còn có con người tên Giang Khuynh Khuynh kia nữa, anh nói là sẽ đi công tác một tuần nhưng kết quả là đã qua một tuần rồi vẫn chưa thấy trở về..